ĐỪNG NHÌN VỀ QUÁ KHỨ - ĐỪNG BAO GIỜ NHÌN VỀ QUÁ KHỨ

Download

(I)

Sau đấy là những điều tôi được nghe dịp đức cố Tôn còn lưu trú ở tịnh xá Kỳ Viên trong vườn Kỳ Đà trên thành Xá Vệ; Ngài gọi các vị khất sĩ với bảo:

– Này quý thầy. Những vị khất sĩ đáp: – có chúng con đây. Đức núm Tôn dạy: – Tôi đã nói cho quý thầy nghe cụ nào là người biết sống một mình. Trước nhất tôi nói đại cương, tiếp đến tôi sẽ giải thích. Quý thầy hãy lắng nghe. – Thưa vắt Tôn, chúng nhỏ đang lắng nghe đây.

Bạn đang xem: Đừng nhìn về quá khứ

Đức gắng Tôn dạy:

Đừng tìm tới quá khứ Đừng tưởng tới tương lai quá khứ đã hết Tương lai thì chưa đến Hãy tiệm chiếu sự sống Trong tiếng phút bây giờ Kẻ thức đưa an trú vững chãi và thảnh thơi. Nên tinh tiến từ bây giờ Kẻo ngày mai ko kịp cái chết đến bất ngờ Không thể như thế nào mặc cả. Người nào biết an trú Đêm ngày vào chánh niệm Thì Mâu Ni gọi là người Biết sống Một Mình.

“Này quý thầy, sao điện thoại tư vấn là tìm tới quá khứ? lúc 1 người nghĩ về rằng: trong quá khứ kiểu dáng ta từng như thế, cảm thọ ta từng như thế, tri giác ta từng như thế, tâm tư tình cảm ta từng như thế, nhấn thức ta từng như thế, nghĩ như vậy và khởi trung ương ràng buộc bịn rịn về những gì trực thuộc về vượt khứ ấy thì người đó đang tìm đến quá khứ.”

“Này quý thầy, sao hotline là không tìm về quá khứ? khi một người nghĩ về rằng: trong vượt khứ hình dáng ta từng như thế, cảm lâu ta từng như thế, tri giác ta từng như thế, tâm tư nguyện vọng ta từng như thế, nhận thức ta từng như thế. Nghĩ như thế mà ko khởi chổ chính giữa ràng buộc bịn rịn về phần đông gì thuộc về quá khứ ấy, thì người đó đang không tìm kiếm về vượt khứ.”

“Này quý thầy, sao hotline là tưởng tới tương lai? khi 1 người nghĩ về rằng: về sau hình thể ta sẽ như thế kia, cảm thọ ta sẽ như thế kia, tri giác ta sẽ như thế kia, tâm tư nguyện vọng ta sẽ như vậy kia, nhận thức ta sẽ như vậy kia, nghĩ như thế mà khởi vai trung phong ràng buộc, băn khoăn lo lắng hay mơ mòng về những gì ở trong về sau này ấy, thì bạn đó đã tưởng tới tương lai.”

“Này quý thầy, sao điện thoại tư vấn là siêu hạng tới tương lai? lúc 1 người nghĩ về rằng: về sau hình thể ta sẽ như vậy kia, cảm thọ ta sẽ như vậy kia, tri giác ta sẽ như thế kia, tâm tư nguyện vọng ta sẽ như vậy kia, nhận thức ta sẽ như thế kia, nghĩ như vậy mà không khởi trọng tâm ràng buộc, lo lắng hay mơ tưởng về số đông gì thuộc về sau này ấy, thì tín đồ đó đang không tưởng tới tương lai.”

“Này quý thầy, gắng nào điện thoại tư vấn là bị lôi cuốn theo hiện tại? lúc một người không học, đo đắn gì về Bụt, Pháp, Tăng, lưỡng lự gì về các bậc nhân hậu nhân và giáo pháp của các bậc này, không tu tập theo giáo pháp của những bậc hiền đức nhân, nhận định rằng hình thể này là mình, mình là hình thể này, cảm lâu này là mình, bản thân là cảm thọ này, tri giác này là mình, bản thân là tri giác này, tâm tư nguyện vọng này là mình, bản thân là tâm tư tình cảm này, nhấn thức này là mình, bản thân là dấn thức này… thì bạn đó đang bị lôi cuốn theo hiện tại tại.”

“Này quý thầy, cố gắng nào call là không bị cuốn hút theo hiện tại? lúc một người dân có học, có biết về Bụt, Pháp, Tăng, gồm biết về những bậc hiền đức nhân cùng giáo pháp của các bậc này, có tu tập theo giáo pháp của những bậc nhân hậu nhân, không cho rằng dáng vẻ này là mình, bản thân là kiểu dáng này, cảm lâu này là mình, bản thân là cảm thọ này, tri giác này là mình, mình là tri giác này, tâm tư tình cảm này là mình, bản thân là tâm tư nguyện vọng này, nhấn thức này là mình, bản thân là nhận thức này… thì người đó đang không bị lôi kéo theo hiện tại tại.”

“Đó, tôi vẫn chỉ mang đến quý thầy biết về đại cưng cửng và giải thích cho quý thầy nghe về cố gắng nào là người biết sống một mình.”

Bụt nói xong, những vị khất sĩ đồng hoan hỷ phụng hành. (CCC)

(Bhaddekaratta Sutta, Majjhima Nikaya, 131)

(II)

Đây là đông đảo điều tôi nghe hồi Bụt còn sống tại tu viện cung cấp Cô Độc trong sân vườn cây Kỳ Đà ở thành vương vãi Xá. Lúc đó tất cả một vị khất sĩ tên là Thượng Tọa (Thera) chỉ ưa ở một mình một chỗ, vị này thường mệnh danh hạnh sinh sống một mình, đi khất thực một mình, thọ trai ngừng đi về một mình và ngồi thiền một mình. Bấy giờ có một vài các vị khất sĩ tới chỗ Bụt ở, làm cho lễ dưới chân Bụt, lui về một mặt ngồi, và bạch với Người:

– ráng Tôn, bao gồm một vị tôn mang tên Thượng Tọa, vị này ưa tại 1 mình, ưa mệnh danh hạnh sinh sống một mình, 1 mình vào thôn xóm khất thực, 1 mình từ làng làng trở về trú xứ, một mình tọa thiền.

Đức nạm Tôn bèn bảo một vị khất sĩ:

– Thầy hãy tới chỗ mà khất sĩ Thượng Tọa cư trú và bảo cùng với thầy ấy là tôi ý muốn gặp.

Vị khất sĩ vâng mệnh. Lúc ấy vị khất sĩ Thượng Tọa liền mang đến chỗ Bụt ở, có tác dụng lễ bên dưới chân Bụt, lui về một bên mà ngồi. Lúc ấy đức cố kỉnh Tôn hỏi khất sĩ Thượng Tọa:

– có phải là thầy ưa ở 1 mình, ca tụng hạnh sống một mình, một mình đi khất thực, một mình ra khỏi xóm làng, một mình ngồi thiền nên không?

Khất sĩ Thượng Tọa đáp: – Thưa chũm Tôn, đúng vậy. Bụt bảo khất sĩ Thượng Tọa: – Thầy sinh sống một mình như thế nào? Khất sĩ Thượng Tọa đáp: – Bạch thế Tôn, nhỏ chỉ sống 1 mình một nơi, ca tụng hạnh sống một mình, một mình đi khất thực, 1 mình ra khỏi xóm làng, 1 mình ngồi thiền, vắt thôi.

Bụt dạy:

– Thầy chính xác là người ưa sinh sống một mình, tôi ko nói là ko phải. Tuy thế tôi biết gồm một cách sống một mình thật sự mầu nhiệm. Đó là quán chiếu giúp thấy rằng thừa khứ đã hết mà sau này thì chưa tới, an nhiên sinh sống trong lúc này mà không trở nên vướng mắc vào tham dục. Kẻ thức trả sống như thế, trung khu không bởi vì dự, quăng quật hết những lo âu, mọi hối hận hận, xa lìa hết phần lớn tham dục ngơi nghỉ đời, cắt đứt tất cả những gai dây ràng buộc với sai sử mình. Đó call là thật sự sống một mình. Không tồn tại cách như thế nào sống một mình mà mầu nhiệm rộng thế.

Rồi đức cầm Tôn nói bài xích kệ sau đây:

Quán chiếu vào cuộc đời Thấy rõ được vạn pháp ko kẹt vào pháp nào Lìa xa đều ái lây truyền Sống an lạc như thế tức là sống một mình.

Bụt nói xong, tôn đưa Thượng Tọa lấy làm vui miệng sung sướng, cung kính có tác dụng lễ Bụt cùng rút lui. (CCC)

Thích nhất Hạnh dịch, (Tạp A Hàm, ghê số 1071, tạng khiếp Đại Chánh)

Kinh fan Biết sinh sống Một Mình: gớm này được dịch từ bỏ tạng Pali, kinh Bhaddekaratta Sutta của Trung cỗ (Majjhima Nikàya 131). Khiếp này dạy dỗ ta biện pháp an trú thiết yếu niệm trong khoảng thời gian ngắn hiện tại để sống sâu sắc từng khoảng thời gian ngắn của đời sống hàng ngày, quán chiếu đều gì đang xảy ra trong tích tắc ấy để đạt tới tuệ giác cùng tự do, không trở nên quá khứ, tương lai và những tâm hành bất thiện lôi kéo. Vào Trung bộ còn có khá nhiều kinh khác cũng cùng một đề tài, đó là những kinh 132, 133, 134. Trong tạng Hán, có những kinh A Nan Thuyết, Ôn Tuyền Lâm Thiên, ưng ý Trung Thiền Thất cũng cùng một đề tài và nội dung. Tía kinh này là những kinh số 167, 165 cùng số 166 của Trung Bộ. Trong khi còn tất cả kinh Tôn Thượng (77, tạng gớm Ðại Chính) bởi thầy Pháp Hộ dịch, cũng có thể có cùng một đề tài.

Kinh này là văn kiện xưa tuyệt nhất của lịch sử dân tộc văn học tập loài fan dạy về nghệ thuật sống trong hiện nay tại, vững vàng chãi cùng thảnh thơi. Xin tham khảo sách Kinh tín đồ Biết Sống 1 mình của thiền sư nhất Hạnh, vào ấy người sáng tác đã đưa ra nhiều cách thức hành trì kinh rất vắt thể.

vượt khứ của các người con trẻ thì mỏng, thế mà họ cứ mê thích ngoái trông, bọn họ tưởng rằng hoàn toàn có thể rút ra tự đấy những bài xích học.


Vì sao những người trẻ tuyệt hụt hẫng, mất quân bình? Ấy là bởi họ hay ngoái nhìn quá khứ.
Quá khứ của những người trẻ thì mỏng (tất nhiên rồi, càng trẻ thì càng ít thừa khứ), thế cơ mà họ cứ thích hợp ngoái trông, họ tưởng rằng bao gồm thể rút ra từ đấy những bài xích học.

Xem thêm: Bóc Lột Sức Lao Động Trẻ Em, Mạnh Tay Với Hành Vi Bóc Lột Lao Động Trẻ Em


Chỉ những người từng trải, nhiều tuổi mới buộc phải hồi tưởng vượt vãng. Họ đã (nhờ Trời) vượt qua các chặng, các mốc quan trọng và nhờ vậy, cái nhìn của họ bình thản và trong trẻo. Người trẻ tuổi chú ý quá khứ bao giờ cũng bị ám ảnh, nhìn không đúng bản chất, chú ý như qua một màn sương, một lớp kính dị dạng. Nhìn, nếu không bằng tâm trong sạch và vô tư, thì ko những hồi ức không giúp gì đến hiện tại, không đem lại bài học như thế nào tốt lành, mà còn làm cho hiện tại chao đảo. Mất cân nặng bằng từ đó mà ra.
Vì sao ngoái chú ý quá khứ, ôn lại hồi ức, lại gây hại? Ấy là bởi phần đời quá khứ chưa đủ dày, những câu chuyện những kỷ niệm vượt khứ xảy ra chưa lâu, người trẻ tuổi chưa bay ra khỏi ràng buộc với vượt khứ ấy - quá khứ mới mẻ vẫn như một phần của hiện tại - cùng kinh nghiệm (nếu bao gồm thể gọi đấy là ghê nghiệm) ko đủ góp người ta chọn lựa hướng đi đúng.
Trải nghiệm mặc dầu đau thương, nếu còn mới nguyên, chỉ khiến người ta lặp lại sai lầm trước theo một giải pháp có lúc còn tệ hơn. Phải đủ lâu để tỉnh ra, để bình tâm, điều này người trẻ không tồn tại được.
Vết thương tinh thần cũng hệt như vết thương thể chất, phải lành hẳn rồi hãy giành riêng cho nó một chỗ vào kho nghiên cứu “kinh nghiệm”. Vết thương thân thể chưa lành, ai dại gì đào bới vào nó; trong những khi ấy những người trẻ luôn cho rằng cần viện dẫn đến những sai lầm vừa mới xảy ra để điều chỉnh biện pháp sống. Không đúng, cực kỳ nhầm lẫn! làm sao một vị chưng sĩ tất cả thể điều chỉnh được biện pháp điều trị đối với một ca vừa xong, vày năm năm nữa ai bảo đảm được sẽ xảy ra/không xảy ra chuyện gì?
*

Mười năm là quãng thời gian ít nhất ta phải sống trước lúc muốn quan sát nhận lại một chuyện. Minh triết là sở hữu riêng biệt của những người có tuổi.
Tuổi trẻ hiện đại tốt chao đảo, nối từ không nên lầm này lịch sự ngộ nhận khác, vị họ không sống cho hiện tại, không tận hưởng phút giây đang diễn ra, mà cứ say đắm gặm nhấm chuyện “ngày trước”. Ngày từ bây giờ dĩ nhiên khác ngày qua, ngày trước đâu bao gồm đủ cơn cớ để thành một giá trị; viện dẫn hôm qua để sống ngày này là bám vào một nhánh cây lung lay sắp gãy.
Để gồm thể sống quân bình, an tĩnh, hãy tận hưởng mẫu phút giây hôm nay, time hiện tại, ngày đang lên, giờ đang trải, nắng mưa đang trút bỏ xuống, hơi thở đang phập phồng vào lồng ngực. Cẳng bàn chân đặt bên trên đất là đất của hiện tại, bàn chân cũng là cẳng chân hiện tại. Đất bây giờ đâu bao gồm giống đất vượt khứ, hoài nhớ làm chi, ích gì!
Bản thân tôi đã từng phạm những không đúng lầm như vậy, hồi trẻ. Tôi cứ tưởng bản thân sẽ học được nhiều bài bác học khôn lúc đọc lại nhật ký: à hồi ấy bản thân sai bởi thế này thế nọ, giờ bản thân tránh. Tiếc thay, ta làm thế nào tránh được điều sẽ-xảy-ra ko giống gì với điều đã-trải, ta làm sao đủ đúng đắn nhận thấy mây trời rứa hình đổi dạng từng giây, mà lại cơn mưa lúc này không hề gồm gì tầm thường với cơn mưa đêm trước.
Bản thân tôi từng nghĩ muốn cải thiện đời mình thì phải học ở thừa khứ. Nhưng không có bất kì ai dạy đến tôi biết vượt khứ phải là vượt khứ xa. Muốn tất cả quá khứ xa, phải sống đủ, phải già. Tức là dù muốn cho dù không, bạn vẫn cứ phải trả giá mang lại từng ngày sống, chẳng thể kị được những khổ lụy không đúng trái nhầm lẫn tuyệt vọng nhưng mà tuổi tx thanh xuân phải “hưởng” như món tiến thưởng Trời ban, chẳng thể đốt giai đoạn để lập tức thành người trưởng thành có suy xét mẫn tiệp, chẳng thể noi gương ai mặc dù đầy rẫy những tấm gương sáng sủa trên đời. Làm cho điều gì không tự nhiên, thì mất cân bằng cầm chắc.
Tôi thường khuyên nhủ nhủ người tôi yêu, rằng hãy cất vượt khứ vào ngăn sâu kỷ vật, để dành đấy đến sau này khi đã sống đủ, đã trưởng thành thực sự, đã lớn khôn, thì hãy mở ra xem. Hãy bỏ thói quen đọc lại nhật ký kết mà đường nét mực còn tươi mới. Hãy né bàn luận về những điều diễn ra chưa lâu. Không có ai viết hồi ký khi còn trẻ là do vậy. Đúng sai giỏi dở, đến cuối đời mới biết.
Học sống cân nặng bằng chẳng khó. Giống bài xích học thở của Thiền nhưng mà thôi: tôi đang hít vào, tôi đang thở ra, tôi đang tận hưởng giây phút này.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *