Đơn Giản Chỉ Là Yêu Đơn Giản Chỉ Là Yêu Thôi, Đơn Giản Chỉ Là Yêu

Một ngày mây xám, không mưa. đầy đủ cơn gió lạnh với khô táp vào mặt, dìu dịu lướt qua làn da khiến gò má ửng hồng. Cô xốc lại mẫu balo, gật kê gật gù bước trên phố phố Hà Nội. "Tìm đâu ra địa điểm trọ bây giờ?" - Cô thở dài, dừng trước cổng một ngôi nhà gồm hiên trước, đặt ba lô ngồi xuống nghỉ ngơi mệt. Cái khăn len quàng hờ trên cổ lẻ loi khỏi vai, gió lùa vào hõm xương, lạnh lẽo toát. Ừ thì... Vì đang là mùa đông. Cô ngước lên chú ý trên đầu. Một giàn hoa leo vẫn héo hắt dần dần. Trông mang đến là tội nghiệp. Trời sáng sủa dần với dòng fan cứ mọi khi một đông. Cơn bi thiết ngủ kéo đến. Cô đã long dong một đêm rồi. Cô căng thẳng mệt mỏi tựa đầu lên nhị gối cùng khẽ nhắm mắt.

Bạn đang xem: Đơn giản chỉ là yêu

*

Chưa được năm phút thì có tiếng cổng mở kèn kẹt, cô đơ mình tỉnh giấc dậy. Một chàng trai chừng tuổi cô đang quá bất ngờ giương đôi mắt nhìn, ko nói gì cả. Cô xách ba lô đứng dậy, cúi đầu:

- Xin lỗi, tôi đã đi.

- Cô yêu cầu chỗ trọ không? - Anh mỉm cười, nheo nheo mắt nhìn cô.

- Vâng... - Cô ngập ngừng, lòng vui mừng húm vái lạy người tình Tát tứ phương đã hỗ trợ cô trúng số.

- Để tôi giúp. - Anh đỡ giúp cô chiếc túi balo đầy giấy tờ và quần áo. Còn cô ngượng đỏ mặt, chỉ lí nhí được mỗi một câu cảm ơn và theo ông vào nhà. Anh thì chỉ cười. Nụ cười đầy nắng nóng xua hết mây xám trên thai trời ngày đông của cô.

Căn phòng bé dại anh đến cô thuê nằm ở vị trí gác hai, bao gồm ban công nhìn ra mặt phố yên lặng với đầy hầu như cây. Bậc thang gỉ sét được che khéo léo bằng đông đảo giỏ hoa bé dại đang khoe sắc. Dạ tiệc thảo, xuxi, dừa cạn, thược dược. Cô quan sát xuống phía dưới. Giàn hoa héo rũ. Và băn khoăn tự hỏi tại sao thế giới cây hoa nghỉ ngơi ban công đó lại khác xa giàn hoa ở dưới đến thế. Cô khẽ thở dài, không vị lí bởi vì gì, và cho những chiếc băng cô từ thu âm vào cái radio cũ. Chẳng cần cô không tồn tại tiền cài đặt cái mới, là do cô luôn luôn thích các gì đã cũ và có từ lâu và nằm trong về kỉ niệm. Hầu như tấm ảnh úa màu, phần nhiều trang giấy cũ thơm mùi thời gian của rất nhiều cuốn sổ, phần đa cuộn băng kí ức. Chúng khiến cho cô cảm thấy thoải mái và dễ chịu và bình yên. Như căn gác nhỏ tuổi này vậy. Cùng cả thằng bạn mới quen xuất sắc bụng nữa.

Cô biết được anh học tập Báo chí. Với anh cũng biết cô đã học Điện ảnh. Ở chống của anh, trên tứ mặt tường đông đảo dán đầy hầu hết tờ báo có tít chạy khổng lồ đùng, đầy đủ thể một số loại và cũng đủ sản phẩm tiếng. Ở chống anh, bên trên nóc tủ bao gồm một cây guitar loại mà cô thường nghịch lúc làm việc nhà. Ở chống anh, gồm một dòng máy ảnh cũ, cái máy Praktica của Đức, nhìn thoáng qua cũng đã đủ biết, nhưng mà cô hay sử dụng Canon cùng với ống kính rời. Ở phòng của anh, bao gồm treo vô số đa số bức ảnh kỉ niệm nhặt vặt với một tủ sách mập áp sườn lưng vào tường, không hề thiếu các một số loại sách, ngành nào thì cũng có. Ở phòng cô, bao gồm hai chiếc Canon thuộc vô vàn đa số ống kính rời. Ở chống cô, trên tủ sách hóa học đầy rất nhiều đống tạp chí. Ở chống cô, trong khi cái gì rồi cũng cũ và khiến người ta khi đã lao vào là yêu cầu hoài niệm, bắt buộc nhớ về một khoảng chừng khắc nào đã xa, xa lắm. Cô thích thú vén rèm cửa sổ. Từ phòng của anh ấy trông ra, chỉ nhận thấy mỗi một bức tường chắn xám xịt đánh nham nhở. Thất vọng, cô đóng rèm lại. Chàng trai này thật lạ. Nguyên nhân anh không chọn căn hộ có cảnh quan đẹp hơn nhằm ở, như chống anh mang lại cô thuê chẳng hạn? Cô call anh vẫn đứng trầm dìm trước một góc bộ sưu tầm ảnh:

- Này! - Anh lag mình quay lại, đặt loại Praktica quay trở về bàn và chú ý cô, ngóng đợi. - tại sao trên ban công hoa nở đẹp nhất còn giàn hoa giấy dưới kia lại lụi đi như thế? là do anh sao? Hay vì chưng ai phá nó?

- do tôi đấy. - Anh ta cười nhạt và lúc nghe đến câu vấn đáp dửng dưng đó, cô thật mong mỏi đánh anh ta vài ba cái. Nhưng anh thở dài khi thấy cô đang tưng hửng trợn mắt nhìn mình. - Đùa thôi. Nó vẫn sống đủ lâu rồi. Mặc dầu tôi cố kỉnh cứu nó thì vẫn nạm thôi!

Anh nhún mình vai còn cô quăng quật về phòng. Cô gian khổ ra ban công, vịn tay vào bậc thang và nhìn xuống giàn hoa. Chắc hẳn rằng vẫn còn bí quyết cứu nó. Cô tự an ủi mình. Cô ưa thích hoa giấy. Ánh hoàng hôn tàn ngày đổ xuống đường, xuyên thẳng qua giàn hoa, ánh lên một sắc đẹp xanh tỏa nắng u bi quan từ các cái lá còn sót lại. Cô vô thức chuyển máy ảnh lên ngang trung bình mắt. Tách. Tách. Tách. Cô nhìn thành quả của bản thân mình và nở một nụ cười, thiệt buồn. Nó khiến cô lưu giữ lại những thời xưa đã cũ, cần yếu nói ra với cũng chẳng ý muốn nhớ lại.

Cô là khách hàng trọ tốt nhất của anh. Và anh cũng tại một mình. Cô thắc mắc tại sao phụ huynh anh lại ko ở đây. Anh cười. Hoàn toàn có thể họ vẫn về. Cô nghiêng nghiêng đầu nhìn anh pha coffe và làm cho bữa sáng:

- Chỉ em có tác dụng với.

- Tôi ấy hả? - Anh tròn mắt. - Em lưỡng lự làm à?

Cô bẻm mép gật đầu. Còn anh thở dài. Cô chỉ hy vọng ở bên anh những hơn, thọ hơn. Anh cho cô xúc cảm quen thuộc kì lạ, và ấm áp.

Sáng, cô tỉnh dậy với phần đông tia nắng và nóng xuân dường như đã chờ từ lâu. Cô bước xuống cùng ngồi vào bàn ăn. Anh đang đi đến trường rồi. Anh luôn đi học rất sớm. Nhưng mặc dầu cô bao gồm dậy thuộc và ăn sáng với anh thì lúc ra đến cổng, anh cùng cô cũng sẽ rẽ về nhì ngả không giống nhau. Mặt ngã rẽ phải, dẫn cô đến Đại học tập Điện ảnh. Bên góc phố trái, gửi anh tới học viện chuyên nghành Báo chí. Hai khoảng tầm trời những tưởng xa lạ. Tuy vậy mỗi lần đi học về, cô với anh lại thuộc dừng tại một điểm. Cô và anh ở cùng một ngôi nhà nhưng chắc rằng không sống cùng nhau. Vẫn về nhà vào thời gian cuối ngày, thuộc nhau ăn uống tối, xem tivi cùng nói với nhau những câu chuyện đơn giản. Cô trộm quan sát anh, ngắm lặng lẽ nụ cười thoáng ảm đạm và ánh mắt xa xăm, chợt nhận ra con bạn ấy khôn xiết cô đơn. Chắc hẳn rằng bởi cô cũng từng như vậy, vào đa số ngày thân phụ cô ra đi.

Chiều buông với cơn mưa lớn đột nhiên trái mùa. Cô chạy ra mặt hàng hiên, đứng lặng. Chẳng có ô và chẳng có áo mưa. Cô lắng nghe nhịp nhịp chân bạn bước bên dưới cơn mưa, gấp vã về nhà. Bạn dạng nhạc "Stepping on the rainy street" vang lên trong tai nghe. Cô bước chân xuống thềm. Mưa gõ lên tóc, mưa rơi lên vai với đậu lên sản phẩm mi. Cô lưu giữ mẹ, nhớ cha, cùng nhớ... Anh! bản nhạc chưa đến hai phút dứt rồi tiếp tục phát lại. Bên cạnh đó phía sau bao gồm tiếng bước đi của ai đó. Cô mải miết đi, tuyến phố quen thuộc. Có phải là anh không? chắc rằng là không... Anh chưa bao giờ về công ty bằng tuyến đường cô hay bước qua. Mưa không còn rơi lên vai nữa. Cô ngước lên, nhẵn ô blue color như khung trời ngày nắng. Cô ngoái lại nhìn, hóa ra là anh thật.

Làm sao anh biết cô đi đường này?

Là cô lần chần đấy thôi. Những buổi sáng sớm cô vô tứ đi theo những tuyến phố cũ, anh đã lặng lẽ quay đầu lại và bước ngay sau cô.

Làm sao anh biết lúc này sẽ gồm mưa giăng?

Là cô lừng chừng đấy thôi. Anh đã chạy về công ty thật cấp tốc và sở hữu ô đến, mong muốn rằng trận mưa sẽ chẳng có cơ hội làm cô cảm lạnh.

Làm sao anh biết?

Là cô không biết đấy thôi...

Và anh mỉm cười. Trái tim cô nhảy loạn. Cô cũng cười. Chẳng nói gì, sánh bước bên nhau dưới một cái ô màu xanh da trời lam, cùng nhau nghe giờ mưa và cùng nhau mỉm cười. Đó là hạnh phúc.

Nhiều dịp cô từ bỏ hỏi anh là gì của cô ý và cô là gì của anh? Chỉ là số đông con fan vô tình đi ngang qua đời nhau, chỉ gặp một lần và tiếp nối sẽ quay đầu và bước tiếp? Hoặc... Là những con fan được giành cho nhau? À, chắc hẳn rằng sẽ chỉ chạm chán một lần thôi. Một lần mà nhớ mãi. Mặc dù sau này không hề bên nhau nữa vẫn đang nghĩ về nhau. Chỉ cố kỉnh thôi cũng đủ.

Anh với cô chưa bao giờ nói với nhau, với bạn bè là như vậy này, với em anh là như thế nọ.

Anh và cô cũng chưa lúc nào nói với nhau, anh thích em hay em ham mê anh.

Xem thêm: Mua Sim 4G Giá Rẻ Hà Nội - Sim 4G: Nơi Bán Giá Rẻ, Uy Tín, Chất Lượng Nhất

Nhưng thân anh và cô, phân vân từ bao giờ, đã hình thành một tua dây gắn sát vô hình mà dũng mạnh mẽ.

Có lẽ vì chưng vậy, mà fan ta bảo rằng tình yêu thương thầm lặng là tình yêu đẹp nhất.

Cô đang rất hạnh phúc khi ở mặt anh. Cảm ơn trời, cảm ơn đất, cảm ơn ánh mặt trời chiếu xuống nhân gian, đã cho cô phần nhiều tháng ngày đẹp mắt nhất. Cảm ơn gió, cảm ơn mưa, cảm ơn vận mệnh đã cho bọn họ gặp nhau. Kỉ niệm, cứ ở im đấy nhé, nơi góc khuất trái tim, mãi mãi, hãy là những kí ức đẹp. Cô đã nói với anh rằng cô ham mê anh? vẫn không... Cô đang nói lời trợ thì biệt trước khi đi vào sáng sớm ngày mai? đã không... Bởi vì cô không thích nói tạm bợ biệt. Có lẽ với cô, anh bắt đầu chỉ là việc khởi đầu.

Bước qua bao mùa xuân - hạ - thu - đông, ngỡ mới chỉ ngày hôm qua, anh lạc giữa mênh mông biển người. Cô hiện giờ chỉ còn là kí ức. Anh hối hận vì lúc đó đã không nói ra, rằng anh say mê cô thật nhiều. Rồi anh vẫn gom đầy đủ nắng, nhặt đủ hanh khô hao để quay lại những ngày xưa ấy, để chổ chính giữa hồn lại mỉm cười, để kỉ niệm lại sống động như một cảnh phim quay lờ đờ và để khiến cho mọi trang bị vừa như ngày hôm qua...

new.edu.vn - Trong cuộc sống này chạm mặt được nhau đâu chỉ có là chuyện dễ, nếu vẫn may mắn tìm được một người khiến cho con tim ta rung động, hãy đừng cân nhắc quá những để tạo ra những rào cản mà hãy một lần mạnh dạn để yêu để cho ước mơ có một người ở bên cạnh vỗ về , chở đậy những thời gian yếu lòng không chỉ còn là ước mơ nữa...
Hạnh phúc thỉnh thoảng không phải là một trong những điều gì đấy quá xa xôi mà nó sinh sống ngay trong tầm tay của họ nếu chúng ta biết thâu tóm cơ hội.
Yêu dễ dàng và đơn giản là yêu thôi, là trái tim ta thổn thức vì fan đó, ta sẽ cảm giác vui lúc được thấy được khuôn mặt ấy, dáng hình ấy, sẽ thấy vui lúc được chat chit với fan ấy mặc dù chỉ dăm ba câu.
Yêu đơn giản chỉ là yêu thương thôi, là cõi lòng đã chẳng thấy an yên nếu như thấy fan ấy vướng bận chuyện phiền lòng và rồi lại mong muốn được làm việc bên, là nơi dựa cho những người ấy phụ thuộc lúc chênh chao với mệt mỏi.
Yêu dễ dàng chỉ là yêu thôi, hầu như chuyện phiền ưu trong khi sẽ tan biến đổi hết nhường khu vực cho an ninh neo lại mỗi khi ở gần mặt nhau.
*

Yêu đơn giản và dễ dàng là yêu thương thôi, chứ không vội ban đầu đã run sợ tan vỡ. Bắt buộc một lần dám sinh sống đúng với cảm xúc của con tim mình thì mới tận hưởng trọn vẹn số đông cung bậc và lắng đọng do tình yêu đưa về chứ. đề xuất một lần sống đúng với cảm giác của con tim mình thì trong tương lai sẽ chưa phải tiếc nuối chứ. Người nào cũng lo sợ như vậy liệu tình yêu trên cuộc sống này làm thế nào mà sống thọ được.
Yêu dễ dàng là yêu thương thôi, đừng đặt nặng vấn khuyến cáo thân giàu nghèo lên ở trên hết vì chưng con fan ta có mặt đâu ai bao gồm quyền sàng lọc quê hương, lựa chọn gia đình để sinh ra đâu. đặc biệt quan trọng nhất là ý chí, mơ ước vươn lên tồn tại trong mỗi người. Chỉ việc đó là một người xứng đáng tin cậy, chỉ cần đó là 1 người dù cho ở trong bất cứ hoàn cảnh nào thì cũng không bao giờ khuất phục thì kia sẽ là 1 trong những điểm tựa vững chắc cho các bạn trong cuộc sống này.
Yêu đơn giản và dễ dàng là yêu thương thôi,dù cho bạn đã từng trải qua đổ vỡ, đầy đủ nỗi đau đã từng vấp bắt buộc trong quá khứ hoàn toàn có thể sẽ khiến đôi chân của khách hàng chùn bước do nỗi sợ điều này một đợt tiếp nhữa lại xảy đến với phiên bản thân bạn. Nhưng chúng ta à, làm những gì có điều gì chắc chắn rằng là bạn sẽ gặp cần khổ nhức thêm một đợt nữa, bởi mỗi người sống trên đời này phần đa là những thành viên riêng biệt, ai ai cũng có hồ hết nét tính cách, ai cũng có các cách yêu không hề giống nhau cơ mà. Hãy mở rộng lòng bản thân ra, đừng sợ bước đầu lại, bởi vì ai nhưng không khát khao yêu thương, vì chưng ai cơ mà không mong phiên bản thân mình hạnh phúc. Khi con tim bạn rung đụng trước tín đồ ấy thì có nghĩa là bạn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho một hành trình mới.
*

Yêu đơn giản chỉ là yêu thôi, cũng chẳng cần bận tâm những điều mà người khác nói, bởi cuộc sống này là của bạn, niềm hạnh phúc hay khổ đau cũng do bạn chọn lựa, fan ta có sống thay cuộc sống này của khách hàng đâu. Hãy chắc chắn là với lựa chọn của bản thân mình để sau đây không bắt buộc dày vò bản thân vì chưng hai tự “hối hận” tuyệt “giá như”.
Trong cuộc đời này tình thương nó vẫn luôn tồn tại, con fan ta chạm chán gỡ như 1 lẽ thường xuyên tình nhưng mà không phải ai cũng khiến con tim ta rung động. Vậy yêu cầu nếu sẽ may mắn gặp được nhau, giả dụ đã suôn sẻ nhận ra kia là bạn mà bấy lâu nay bản thân mình kiếm tìm kiếm thì chớ ngại ngần mà lại hãy yêu thương đi bạn nhé. Vì tuổi trẻ mà, bắt buộc sống thiệt với cảm hứng của bản thân bản thân chứ, chưa phải hay sao?

*

Nguyên

Đừng lúc nào từ bỏ


Gửi bài
*

Lấy bạn Không Yêu bản thân Khổ Lắm (Blog Radio 826)

Lấy người không yêu mình cơ mà chỉ yêu tiền của chính mình khổ lắm. Tuy thế khi sẽ đứng trên đỉnh điểm danh vọng, được hàng tá những cô nàng xinh rất đẹp theo đuổi, mấy ai nhận ra điều này.


Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự cứng cáp (Blog Radio 825)

Có nhiều khi đau nhiều năm chi bằng đau ngắn. Can đảm cắt đứt đoạn tình cảm cũ, can đảm đối diện với vết thương lòng, ở đầu cuối tôi cũng đã nhận ra rằng, thì ra, vùng sau vị đắng của đau khổ là dư âm của việc trưởng thành.


Em Chỉ Là bạn Tình (Blog Radio 824)

Khi say đắm trong một mọt tình, ta ngỡ như sẽ không thể nào sống được nếu không có người đó. Để rồi bỗng nhiên một ngày nhấn ra, vắng vẻ anh khung trời vẫn thật đẹp. Chẳng ai là không thể sống nổi chỉ vị mất đi một người.


Giá như anh chớ xuất hiện

5 năm hạnh phúc, 5 năm khổ đau ở đầu cuối cũng xong bằng một tờ giấy mỏng. Chị ra quyết định ly hôn, sau 5 năm trời dày vò lẫn nhau, oán hận bởi sự phản bội của người đàn ông, vì sự khoái chí của kẻ vật dụng 3, chua xót đến những dòng nước mắt của nhị đứa con. Đến sau cùng chị đã gạn lọc ly hôn, chỉ đơn giản dễ dàng vì chị cảm giác mệt rồi, 1 mình chị không còn đủ mức độ để cố gắng nữa. Khi cố gắng trên tay tờ “Đơn Ly Hôn” chị vẫn âm thầm lặng lẽ rơi nước mắt, tuy thế chị đã auto viên bản thân “không sao, bản thân được giải thoát rồi!”


Hy Vọng Nào mang đến Em? (Blog Radio 823)

Cái gì cũng có thời điểm, sớm ko được, muộn cũng ko được. Vì vậy ta nên tùy duyên mà thuận theo dòng chảy cuộc đời.


Mảnh Ghép cuối cùng Của ký Ức

Ai cũng mong mỏi có một tình yêu không nguy hiểm dù ko kể kia cuộc đời nhiều sóng gió, cơ mà một tình yêu đã đẹp hơn khi nó lắp chặt với trọng trách với cộng đồng, làng hội.


Ở Đâu Đó Có người Đang Đợi chúng ta (Blog Radio 822)

Tôi nhoẻn miệng cười nhìn ngọn đồi hiện thời chỉ còn là một trong những chấm nhỏ dại xíu cuối mặt đường chân trời môi ngân nga một giai điệu cơ mà mình yêu thương thích: “Chẳng phải không, chỉ với chưa thôi! Ở đâu đó chắc chắn có tín đồ đang chờ bạn!”


Sao cần Chọn Nỗi bi hùng Khi Ta hoàn toàn có thể Sống không giống Đi? (Blog Radio 821)

Cơn mưa nào rồi cũng tạnh, trải qua những ngày mưa, ta lại yêu thêm đều ngày nắng. Sao họ phải lựa chọn nỗi buồn khi mình trả toàn hoàn toàn có thể sống khác đi?


Duyên duyên số số

Nếu tình yêu lận đận, xin chớ đổ lỗi đến duyên phận, hãy đổ lỗi mang đến quyết định của chính bản thân mình ngày hôm đó. Đừng khi nào đem phương pháp yêu của chính bản thân mình áp để lên đối phương và nghĩ chúng ta cũng yêu thương lại mình theo phong cách tương tự. Giả dụ như sinh hoạt đời cái gì cũng cần phải học thì yêu là thứ bạn chắc chắn rằng cần phải học hết sức nhiều.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *