Hạnh Phúc Là Gì Anh Biết Không ? Anh Ơi, Hạnh Phúc Là Gì Nhỉ

Hạnh phúc là gì anh biết ko anh?Hạnh phúc là được lưu giữ về anh mặc dù trong hồ hết lúc
Hạnh phúc là gì anh gồm hay?
Hạnh phúc là khi em hiểu
Mình sẽ chẳng khi nào cô độc mặc dù em xa anh….Hạnh phúc của em, anh chẳng đọc được đâu
Hạnh phúc bắt đầu khi em chạm chán anh ngày ấy”Ngày……tháng ….năm…….Lâu rồi em không ngồi viết nhật ký, trong tâm địa em tất cả biết bao nỗi niềm thầm kín đáo muốn nói tuy thế sao những lần giở cuốn sổ nhật ký kết ra trong khi mọi vật dụng trong đầu em trống rỗng, em phân vân mình phải viết vật gì và viết như thế nào nữa. Thật kỳ cục cần không anh? do em vốn là dân văn. Vô cùng thích viết văn, say đắm đọc thơ, cùng thích ngồi viết nhật ký. Đã bao lần em giở nhật ký kết ra ngồi mặt hàng giờ nhưng không viết được gì rồi em lại gập sổ cất đi, xa xưa khi yêu bằng hữu thích viết nhật ký, lưu niệm tình yêu của bọn họ đều được em ghi vào cuốn sổ bé dại bé, em nói rằng về sau sẽ mang đến con họ đọc để biết bố mẹ chúng yêu thương nhau như vậy nào, này sẽ là tài sản vô giá của anh và em, thời gian đó anh chỉ mỉm cười cùng bảo em là dại nghếch.

Bạn đang xem: Hạnh phúc là gì anh biết không



Anh thân yêu!Không biết ở địa điểm xa xôi ấy anh gồm nghe được giờ em đang thủ thỉ với anh hay không? gồm nghe được nỗi lòng của em và có đọc được phần lớn gì em vẫn viết xuất xắc không? Anh bao gồm thấy đông đảo giọt nước mắt đang lăn trên khóe đôi mắt em tuyệt không? tại sao anh không về trên đây lau khô hầu hết giọt nước đôi mắt ấy đến em? vì sao anh cứ bắt em phải chờ, yêu cầu đợi anh? nguyên nhân hả anh? thời gian nào em cũng trở thành bủa vây vì những câu hỏi ” tại sao? “. Lúc nào em cũng trở thành ám ảnh bởi quá khứ, dòng quá khứ khổ sở mà em hy vọng quên đi. Đã có lúc em mong mình bị mất trí nhớ để chưa hẳn nhớ gì nữa, dể khỏi nên buồn, nên khóc, để chỉ biết em trong thực trên mà không thể biết những gì đã qua.Đã hơn 1 năm rồi từ bây giờ em bắt đầu dám giở cuốn sổ nhật cam kết ra gần như kỷ niệm lại ùa về vào em, em thấy đôi mắt mình cay cay. Em lại khóc anh ạ! Em cần yếu xua đi cảm giác nhớ anh đã trào dưng trong em thời điểm này. Em đã từng có lần có những khoảng thời gian rất ngắn sống trong hạnh phúc và cũng đã có những khoảng thời gian rất ngắn sống trong nhức khổ.Chúng mình quen nhau khi còn là sinh viên, anh là nam nhi trai của vùng trung du miền núi khu vực quê phụ thân đất tổ, em là cô gái của miền biển bên bờ Vịnh Hạ Long xinh đẹp. Hại người ở hai miền quê khác nhau gặp gỡ nhau lúc cùng bình thường một làng trọ. Anh hơn em nhì tuổi nhưng mà người to hơn em hết sức nhiều, anh không nhiều nói ngưng trệ với vẻ bên ngoài khó gần. Ban đầu em chỉ hiếu kỳ không biết bên trong cái vỏ bọc ” thô cứng, lạnh nhạt ” là nhỏ người như thế nào? Rồi em và anh thân nhau lúc nào ko hay. Cùng con bé vô trọng điểm như em giờ sẽ biết cân nhắc người khác, sẽ biết thay nào là nhớ, cùng anh trong khi cũng đã sút lạnh lùng. Một trong những buổi chiều khi đi học về anh dìu dịu dúi vào tay em một lá thư. Em giở thư ra đọc. Thời gian như giới hạn lại. đầy đủ vật nín thở khi em thấy được cuối thư gồm dòng chữ ” I want to say you are my love, I miss you ” Một cảm giác ngọt ngào mơn man vào trái tim yếu ớt của em. Em vui mắt đến khó thở và cấp thiết nói lên lời dù là biết bao điều muốn nói. Tình yêu bọn chúng mình khủng dần lên theo năm tháng, số đông buồi anh đón em đến lớp về hay mọi buồi tối thứ 7 anh cùng em nuốm tay nhau đi dạo bộ, đều hôm trời mưa sợ em nhớ bên anh lại ngồi đánh bầy ghita với hát đến em nghe. Em yêu anh chưa hẳn vì anh là một người đẹp mắt trai, ga lăng.tài hoa, em yêu anh bởi vì ngoài vẻ lãnh đạm là một trái tim đầy tình cảm và nồng ấm. Anh yêu thương em vày cái tính bí quyết nhí nhố, vô tư con nít và cả cái tính ngang bướng của em. Bên bằng hữu nói rất nhiều, em cứ vô tư nhí nhảnh như 1 đứa trẻ. Anh nói cầu mơ trong tương lai của anh là ” được dẫn em va con đi bộ bộ bên trên những con đường của thành phố quê nhà anh nơi anh xuất hiện và khủng lên ” chúng mình đã yêu nhau mãi với ” anh sẽ ủ nóng cho em qua phần đông mùa đông lạnh giá” phần nhiều lúc đó em lại lép đầu vào ngực anh, một cảm hứng âm áp vô cùng. Thời gian trôi đi kỷ niêm thật những và tình yêu bọn chúng mình dành riêng cho nhau cũng ngày 1 nhiều hơn. Tuy thế tình yêu chúng mình đâu có thuận buồm xuôi gió khi mái ấm gia đình anh kịch liệt phản bội đối tình thân đó, mái ấm gia đình anh liên tục thúc xay anh về bên buộc anh buộc phải xa em. Chúng mình đã đâu tranh để đảm bảo tình yêu ấy, anh và em quyết trung ương tự kiến thiết xây dựng hạnh phúc mà không nên đến sự giúp sức của gia đình anh. Anh chấp nhận cuộc sinh sống xa gia đình và xa em để đi tìm kiếm tiền xây dựng niềm hạnh phúc của bọn chúng mình. Bởi vì tình yêu, bởi vì tương lại hạnh phúc em và anh yêu cầu xa nhau, em quay mặt gạt nước đôi mắt tiễn anh đi trong niềm nỗi ghi nhớ thương. Anh đi rồi lưu giữ anh bao tối em không ngủ được, đêm mang đến em lại ngồi viết nhật ký kết về anh, chính là nơi em hoàn toàn có thể gửi gắm vai trung phong sự thầm kín đáo và giải tỏa rất nhiều nỗi nhớ mong trong em. Mọi trang nhật ký dày lên theo năm tháng, em đã ví chuyện tình bọn chúng mình hệt như thời chiến, anh là tiền con đường còn em là hậu phương bền vững và kiên cố của ạnh. Bọn chúng mình xa nhau bố năm với biết bao ghi nhớ thương, phần lớn lần gặp gỡ gỡ ngắn ngủi rồi lại bị rịn phân tách tay. Anh nói ” cố chờ anh thêm một thời hạn nữa, rồi về sau chúng mình sẽ có hạnh phúc vĩnh cửu ” em chú ý anh mỉm cười hạnh phúc. Tin và mong muốn vào tương lai sáng chóe củ chúng mình.Ngày anh quay trở lại là ngày niềm hạnh phúc nhất trong cuộc đời em, em ôm anh vào sự sung sướng, phần lớn nhớ thương bao năm dồn lại giây phút vỡ òa chính vì như thế em cứ ôm anh cơ mà khóc, khóc như đứa trẻ bắt buộc xa chị em bao ngày, đó là đều giọt nước mắt của hạnh phúc, của tình yêu, của niềm tin. Tuyến phố hạnh phúc của chúng ta đã gần đến đích, chỉ chờ ngày anh nỗ lực tay em bước tới xe hoa, ngày mà em sẽ hotline anh là ck và anh sẽ gọi em là vợ. Em tin hạnh phúc sẽ mỉm cười với phần đông ai biết yêu và đợi đợi, bọn chúng mình sẽ cùng mọi người trong nhà xây dựng ngôi nhà niềm hạnh phúc ở đó có anh, tất cả em cùng cả các tiếng cười cợt trẻ thơ nữa, em sẽ là bạn vợ, tín đồ me hiền khô dịu của anh ý và phần đông đứa con, em sẽ tin vào giấc mơ thánh thiện đó. Em tin và mong mơ thật nhiều. Nhưng…………sao mẫu gọi là gần cho đích đó, chiếc gọi là niềm mơ ước thánh thiện này lại xa vời cho thế? đúng lúc giấc mơ của anh ấy và em sắp thành hiện tại thực vậy mà toàn bộ lại đổ vỡ tan. Một tai nạn quyết liệt đã chiếm mất anh ra khỏi cuộc đời em mãi mãi. Một thoáng yên ổn lặng…em gào thét trong nhức đớn, giữa tối khuya em lao đi ra ngoài đường tìm anh, em hoài nghi rằng đó là việc thật, em không tin tưởng vào sự thật khủng kinh đó, lúc đó ngoài ra mọi cảm hứng trong em bị cơ liệt em không thể cảm dấn được cái lạnh lẽo tê tái của mùa đông, em cứ lao đi mà chần chờ mình bắt buộc đi đâu cùng tìm anh nghỉ ngơi đâu, em chỉ biết đến khi chị em đuổi theo kéo em lại thì em sẽ khụy vấp ngã và 2 bà bầu cứ vắt mà ôm nhau khóc.Laị thêm một lần tiếp nữa em tiễn anh đi mà lại lần này là mãi mãi, em ko được tham dự lễ tang anh chính vì gia đình anh cho rằng em chính là nguyên nhân và là tội đồ dùng của đều chuyện. Em chỉ biết lặng lẽ âm thầm đứng tại 1 góc xa chú ý theo đoàn người đang đưa anh đi, nếu lúc đó không tồn tại người duy trì tay em lại thì em sẽ chạy mang đến để được ôm siết lấy linh cữu anh, nhằm được thấy được anh thêm một lần, thêm một lần nữa thội……Xa bằng hữu từ bỏ đi biêt bao thói quen hàng ngày, em lang thang trên những con con đường để tìm kiếm lại bóng dáng anh, tra cứu lại lời hẹn mong năm xưa, vang vọng nơi đây vẫn lời anh nói ”anh đang dẫn em cùng con đi bộ trên tuyến đường của thành phố quê hương anh…..” Em cứ con quay cuồng do những miền ký kết ức xa xôi, đôi lúc nhớ nhó, quên quên, hình ảnh anh vào em thời gian thì rõ nét, thời điểm thì mờ nhạt. Phần đa buổi chiều đi làm việc về em lại thả mình trôi vô định vào trong dòng người làm cho quên đi nỗi lưu giữ anh, nhiều lúc nhìn thấy phần nhiều đôi yêu thương nhau em lại lưu giữ anh quay choắt lòng, nước đôi mắt lúc nào thì cũng trực rơi…Xa anh em không dám giở cuốn nhật cam kết ra nhằm đọc cùng để viết, em sợ chạm vào đều ký ức xưa, em chứa giữ toàn bộ những tấm hình của anh nhưng mà không một lượt em dám lôi chúng ra gồm cái gì nghẹn ức trong cổ họng em mà cần yếu nói được…Xa anh đêm nào em cũng khóc cùng nguyện cầu cho anh, nguyện ước cho tình thân của bọn chúng mình, 100 tối em thức trắng đề khóc, em sợ bóng tối, sợ buộc phải ngủ vì những lần nhắm mắt lại là em lại mơ thấy giấc mơ gớm hoàng đó. Em sợ mưa, sợ mùa đông khi một mình phải kháng trọi với cái lạnh lẽo mà không có anh cạnh bên để ủ nóng cho em. Rồi em lại sợ nước mắt, em không hề khóc được nữa, mọi cảm hứng đông cứng trong em. Giá như khoảng đó em ko ích kỷ giữ lại anh mang đến riêng mình, giá chỉ như em kiêng mối lương duyên này, côn trùng lương duyên ngay từ trên đầu đã ko được gia đình anh đồng ý thì đâu có bi kịch ngày hôm nay. Em vẫn tự hói sao số phận lại trớ trêu cùng với anh với em, nguyên nhân không đến em thừa kế cái niềm hạnh phúc em xứng đáng hưởng đó. Em đã hết hai phần cha tuổi thanh xuân để yêu và chờ đón anh để rồi sự mong chờ ấy chỉ là hư vô. Bé đường bọn họ đã đi hiện giờ còn lại riêng mình em, con phố hạnh phúc của anh ấy và em sao lại xa cho thế, đến lúc nào trái tim em new bình yên quay trở lại , đến lúc nào trái tim em mới thôi tương khắc khoải call tên anh. Em sẽ tự hỏi gồm phải cuộc sống em là một phiên bản nhạc buồn không anh? Một phiên bản nhạc toàn hầu hết nốt trầm và đầy đủ dấu lặng. Em đang tự hỏi sao yêu đồng đội lại yêu cầu khóc nhiều đến thế, yêu anh em lại tốn nhiều nước mắt cho thế….Một năm trôi qua kể từ cái ngày khủng khiếp đó, em ngồi một mình và lưu ý đến về phần đa gì em đã trải qua, thật quá sức chịu đựng của em…….em đã hết sự lạc quan, yêu đời như trước đó kia, em cũng ko thể không ngừng mở rộng lòng mình đẻ mừng đón tình cảm của bất kỳ ai. Đã có lúc em ước gồm một vòng tay để em rất có thể tựa vào khi buồn, vòng tay ấy đang mãi bên em, vẫn không khi nào xa em, đã không lúc nào làm em thất vọng dù có một lần. Đến bây giờ em bắt đầu dám giở lại cuốn sổ nhật ký, quan sát lại đầy đủ tấm hình của anh, khuôn mặt anh tươi mỉm cười rạng rỡ bên em trong thời gian ngày anh đảm bảo đồ án tôt nghiệp, chúng mình thật rất đẹp đôi cần không anh? Em mỉm cười cơ mà hai hàng lệ cứ tuôn trào có tác dụng nhòe đi tấm hình của anh ấy và em. Lần đầu tiên khi xa bằng hữu mới ngồi viết lại toàn vẹn câu chuyện tình cảm của bọn chúng mình, một mẩu truyện cổ tích tình yêu thật buồn phải ko anh?
Chiều ni trước cái sông yên gió, trước con sóng sẽ vỗ về lời yêu thương thương, em xin được lần cuối khóc cho một tình yêu, một đợt cuối thôi để rồi em phải để dấu chấm cho mẩu chuyện cổ tích tình cảm ấy. Chúng tôi đã phải trả giá quá nhiều được gồm nhau, để có được hanh hao phúc nhưng niềm hạnh phúc đó mãi ko nguyên vẹn. Mon ngày yêu thương em là các tháng ngày thận trọng nhất trong cuộc sống em, từng kia đủ nhằm em vững bước đi tiếp mặc dù trên con đường em đi không có bước chân anh.Đêm về biển khơi vẫn hát, lời hát của thức giấc yêu còn trong trái tim em lời hát của hải dương như đã ngào thét hỏi trên sao? Em quan yếu trả lời, xa xa láng anh đã nhòa đi……….” Đêm trải qua sao tim buốt giá, cơn mưa đêm như cào sâu lốt thương, đã có lúc tình mình ấm áp trong em ngỡ như một đời. Em yêu thương anh, yêu thương không ăn năn tiếc, em yêu anh yêu bằng cả trái tim nhưng sao anh anh hối hả ra đi, ra đi ko chút tiếc thương. Đêm dài mình em bật khóc…………”

Hạnh phúc là một trong những ngày nào đó đi mặt ai này mà lại nhớ đến ai đó cho nao lòng và quay choắt về một kỷ niệm vẫn thoáng qua vào đời.


Một ngày của một lần nắm tay ai đó nhưng mà lại mơ hồ hơi ấm bàn tay ai đó của một thời dại khờ với nông nỗi. Đó cũng là một niềm hạnh phúc khi xa người mà lại vẫn nhớ đến người.
Mình sẽ chẳng bao giờ cô độc dù mình ko được ở gần nhau.
Hạnh phúc là kỷ niệm cùng nỗi nhớ vẫn luôn luôn đong đầy vào nhau.
Nếu ngày mà mình gặp nhau là Duyên may cùng ngày mình chia ly nhau cũng là định mệnh. Mon tư về với những chùm hoa bằng lăng tím biếc ngoại trừ ngõ,rồi mon tư bỏ quên như gió vô tình.Để vòng tay gió không bao giờ ôm trọn hết một nỗi nhớ. Gió đến rồi gió đi.đôi dịp gió cũng không nhớ những gì về nơi gió đến.
Đó có thể là đam mê và là sở say mê của riêng mình. Một thứ hạnh phúc không thể làm sao đánh đổi cơ mà người đời thường gọi là niềm vui. Bởi Ai cũng bao gồm một ai đó cho riêng mình, ai đó cũng gồm một giấc mơ mang lại riêng mình. Ai đó cũng bao gồm một mối tình nhoáng đi qua trong cuộc đời mình. Tôi biết quá khứ là không thể nào núm đổi được.

Xem thêm: 45+ Cách Tạo Dáng Chụp Ảnh Thể Thao Mới Nhất 02/2023, Cách Chụp Ảnh Đồ Thể Thao Hút Khách


Quá khứ cũng là một phần cuộc sống nhưng tôi với ai đó đã từng trải qua. Dại khờ nông nổi cũng như ngọt ngào sâu lắng đầy thiết tha lưu luyến...
*

Tất cả cho dù muốn hay là không giờ cũng đã thuộc về vượt khứ mà người ta nói quá khứ cũng là một kỷ niệm, đôi lúc còn là một vết thương, một vết thương lòng đã lành nhưng trường tồn cũng là vết sẹo ko bao giờ liền. Đã là một vết thương lúc trái gió trở trời sẽ thổn thức với đau nhói đến chạnh lòng. Khi quá khứ là nỗi đau thì hiện tại cũng là niềm Hạnh phúc. Đó có phải là hạnh phúc phải không em ?
Có đôi lúc vết thương cũng nhói đau khi ai đó vô tình chạm phải.Trong những lúc ấm êm, lúc đau khổ, có khi đang bình an cũng thấy nhức nhối về một nỗi đau. Nỗi đau kỷ niệm đã trở thành niềm an ủi cho chính mình cũng là một niềm hạnh phúc ko thể như thế nào quên được.
Nếu cảm xúc là vô tội thì nỗi đau cũng trở thành vô nghĩa. Tôi ko biết cảm giác yêu thương một người với thương một người là như thế nào? Để rồi lúc xa đã trở thành một nỗi nhớ đến cả một đời người đó tất cả phải là hạnh phúc. Liệu vượt khứ gồm thể trường tồn ngủ im trong hố sâu của kỷ niệm?
Hạnh phúc là một ngày như thế nào đó đi bên ai đó nhưng mà lại nhớ đến ai đó đến nao lòng với quay quắt về một kỷ niệm đã thoáng qua trong đời. Một ngày của một lần nắm tay ai đó mà lại lại mơ hồ hơi ấm bàn tay ai đó của một thời dại khờ và nông nỗi.
Đó cũng là một niềm hạnh phúc lúc xa người cơ mà vẫn nhớ đến người.Một thời của nông nỗi để rồi mãi miết đi search hạnh phúc mà lại ngày xưa đã bao gồm kỷ niệm ngọt ngào thiết tha với lắng đọng đến chạnh lòng. Một thứ hạnh phúc hy vọng manh ngày xa xưa.Để rồi bất chợt khẽ gọi tên ai đó ơi mà lại cứ ngỡ như ngày trong ngày hôm qua vẫn còn đâu đó ở vào góc khuất làm sao đó trong lòng hồn mình.
Có phải giờ đây tôi phải bắt đầu một con đường không người nào đó,để rồi vẫn thấy niềm hạnh phúc luôn lung linh trong từng nỗi nhớ... Trung ương hồn luôn mang một nỗi nhớ thận trọng về một ai đó đã nháng qua trong đời. Yêu và được yêu,đó là điều hạnh phúc nhất trong tình yêu. Kể cả thời gian xa khi không còn thuộc về nhau nữa. Trường tồn mất nhau trọn đời.
*

trụ sở hà nội

Tầng 21, tòa nhà Center Building, Hapulico Complex, số 1 Nguyễn Huy Tưởng, p. Thanh Xuân Trung, quận Thanh Xuân, Hà Nội.Điện thoại: 024 7309 5555, sản phẩm lẻ 370.

xem phiên bản đồ

trụ sở tp.hồ chí minh

Tầng 4 Tòa đơn vị 123, 123 Võ Văn Tần, phường 6, quận 3, Tp. HCMĐiện thoại: 028. 7307 7979

xem bạn dạng đồ

Tầng 17, 19, 20, 21 Tòa nhà Center Building - Hapulico Complex, hàng đầu Nguyễn Huy Tưởng, Thanh Xuân, Hà Nội.

Giấy phép tùy chỉnh thiết lập trang tin tức điện tử tổng vừa lòng trên mạng số 2215/GP-TTĐT do Sở thông tin và Truyền thông tp. Hà nội cấp ngày 10 tháng 4 năm 2019

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *