Trong nhà và vườn của ông Nguyễn Văn Tròn (55 tuổi, ở xã Thái Mỹ, huyện Củ Chi) có hệ thống hầm ngầm từng làm chỗ ở, chứa vũ khí và nuôi giấu cán bộ những năm kháng chiến chống Mỹ" /> Trong nhà và vườn của ông Nguyễn Văn Tròn (55 tuổi, ở xã Thái Mỹ, huyện Củ Chi) có hệ thống hầm ngầm từng làm chỗ ở, chứa vũ khí và nuôi giấu cán bộ những năm kháng chiến chống Mỹ" />

Căn Hầm Bí Mật Căn Hầm Đen, Căn Hầm Bí Mật Trong Nhà Của Biệt Động Sài Gòn

Đường hầm sâu ngay sát 3 m, dài hơn nữa 30 m, được gia đình ông Nguyễn Văn Tròn, thị trấn Củ đưa ra đào trong chục năm, nuôi che cán bộ biệt động.

Bạn đang xem: Bí mật căn hầm đen


Qo
YIr
BC8Oz4Uvp
Fnnz
Og" alt="*">


Trong nhà và vườn của ông Nguyễn Văn Tròn (55 tuổi, ngơi nghỉ xã Thái Mỹ, huyện Củ Chi) có hệ thống hầm ngầm từng làm địa điểm ở, cất vũ khí cùng nuôi đậy cán bộ trong những năm kháng chiến phòng Mỹ.

Ông Tròn là bé út sản phẩm công nghệ 10 của đồng chí biệt động Nguyễn Văn Ten, người có công trong vấn đề vận đưa vũ khí bằng đường đi bộ vào nội đô sài Gòn.


Trong nhà với vườn của ông Nguyễn Văn Tròn (55 tuổi, ngơi nghỉ xã Thái Mỹ, huyện Củ Chi) có hệ thống hầm ngầm từng làm chỗ ở, đựng vũ khí và nuôi giấu cán bộ những năm kháng chiến kháng Mỹ.

Ông Tròn là nhỏ út vật dụng 10 của chiến sỹ biệt hễ Nguyễn Văn Ten, người dân có công trong vấn đề vận chuyển vũ khí bằng đường đi bộ vào nội đô sử dụng Gòn.


DYX7IOdt
Pf9u
Xo-1bh
FBg" alt="*">


Hầm chỉ cao khoảng một mét, phải cúi tín đồ mới có thể di đưa được.

Đường hầm được cha ông Tròn và vây cánh đào từ trong năm 1955 và kéo dài thêm hơn 10 năm mới tết đến hoàn thành. "Cha tôi cùng mọi tín đồ trong công ty chỉ đào vào ban đêm, bằng cuốc với xẻng. Mỗi đêm lại đào một không nhiều rồi lén với đất thừa cất đi khu vực khác", ông Tròn phân tách sẻ.


Hầm chỉ cao khoảng tầm một mét, phải cúi bạn mới có thể di đưa được.

Đường hầm được thân phụ ông Tròn và bè lũ đào từ những năm 1955 và kéo dài ra hơn nữa 10 năm mới tết đến hoàn thành. "Cha tôi cùng mọi bạn trong công ty chỉ đào vào ban đêm, bằng cuốc và xẻng. Mỗi đêm lại đào một ít rồi lén mang đất thừa giấu đi chỗ khác", ông Tròn chia sẻ.


Dq7ouw2ixq
DIv
Iovw" alt="*">


Hầm sâu hun hút, dài hơn nữa 30 m, dẫn từ vườn tới nhà. Hai bên vách là đất nung pha đá ong tất cả độ bền cao, ít bị sụt lở, chịu được sức công phá của một vài bom đạn hạng nhẹ.


Hầm sâu hun hút, dài thêm hơn 30 m, dẫn từ khu vườn tới nhà. Hai bên vách là đất sét pha đá ong gồm độ bền cao, ít bị sụt lở, chịu được sức công phá của một số bom đạn hạng nhẹ.


IFZf2MHh
SNJU-Gyu1w
XCQ" alt="*">


Cuối đường hầm là cơ sở kín để nuôi đậy cán bộ biệt cồn và chứa vũ khí, rộng khoảng 3 m2. Tại hầm này, thiếu hụt tướng trần Hải Phụng - bốn lệnh Bộ chỉ đạo Quân khu thành phố sài thành - Gia Định từng ở trong thời điểm 1967 - 1968 và chỉ dẫn những chỉ thị cho cuộc Tổng tiến công nổi dậy Tết Mậu Thân.


Cuối con đường hầm là cơ sở bí mật để nuôi cất cán cỗ biệt đụng và cất vũ khí, rộng khoảng 3 m2. Tại hầm này, thiếu tướng è Hải Phụng - bốn lệnh Bộ chỉ huy Quân khu tp sài gòn - Gia Định từng ở trong năm 1967 - 1968 và chỉ dẫn những chỉ thị cho cuộc Tổng tiến công nổi dậy Tết Mậu Thân.


Gp
MTk
ZRwqzxls5x
FBOXw" alt="*">


Ông Tròn đứng trên điểm cuối của đường hầm, cạnh bên chuồng trườn trước nhà. "Trước đây, quanh vùng này được nguỵ trang bởi rơm rạ phủ lên", ông mang lại biết.


Ông Tròn đứng trên điểm cuối của mặt đường hầm, bên cạnh chuồng trườn trước nhà. "Trước đây, khu vực này được nguỵ trang bằng rơm rạ che lên", ông cho biết.


Lỗ thông tương đối của đường hầm được ngụy trang y hệt như ụ mối đùn. Ngày nay, gia đình ông Tròn đến đắp lỗ thông hơi to ra hơn để khách tham quan dễ hình dung.


Lỗ thông hơi của đường hầm được ngụy trang giống như ụ côn trùng đùn. Ngày nay, mái ấm gia đình ông Tròn cho đắp lỗ thông hơi to ra thêm để khách tham quan dễ hình dung.


Căn bên gần 100 m2 của gia đình ông Tròn được xây dựng khoảng chừng năm 1960, lợp ngói đỏ, sân lát gạch, nay còn tương đối nguyên vẹn. Ông Tròn cũng xây một nơi ở cạnh đơn vị cũ nhằm tiện sinh hoạt.


Căn công ty gần 100 mét vuông của mái ấm gia đình ông Tròn được xây dựng khoảng tầm năm 1960, lợp ngói đỏ, sảnh lát gạch, nay còn khá nguyên vẹn. Ông Tròn cũng xây một khu nhà ở cạnh bên cũ nhằm tiện sinh hoạt.


Bên trong, các vật dụng như bàn ghế, tủ, giường, phản... Vẫn được không thay đổi như trước kia. Một vài đồ khác như súng, thiết bị may, xe bò... đính với lực lượng biệt cồn đã được giao cho các bảo tàng.

"Những thứ dụng này đều gắn bó với cùng một thời hoạt động cách mạng của phụ vương tôi nên phải lưu giữ cẩn thận", ông Tròn mang lại biết.


Bên trong, các vật dụng như bàn ghế, tủ, giường, phản... Vẫn được giữ nguyên như trước kia. Một số đồ khác như súng, thiết bị may, xe pháo bò... Thêm với lực lượng biệt động đã được giao cho các bảo tàng.

"Những đồ dụng này số đông gắn bó với 1 thời chuyển động cách mạng của thân phụ tôi đề nghị phải gìn giữ cẩn thận", ông Tròn đến biết.


Bức ảnh chiếc xe bò được người lính biệt động Nguyễn Văn Ten (ngồi bên trên xe, góc phải) thường dùng để làm nguỵ trang chở vũ khí, được kho lưu trữ bảo tàng Cách mạng thành phố hồ chí minh đóng khung, khuyến mãi ngay cho gia đình.


Bức ảnh chiếc xe trườn được người lính biệt hễ Nguyễn Văn Ten (ngồi trên xe, góc phải) thường dùng để nguỵ trang chở vũ khí, được kho lưu trữ bảo tàng Cách mạng thành phố hồ chí minh đóng khung, khuyến mãi cho gia đình.


Những vỏ bom đạn của Mỹ từng rải xuống khu vực xã Thái Mỹ được mái ấm gia đình ông Tròn trưng bày quanh đó vườn. Vùng sau là chuồng và chiếc xe trườn từng dùng để che che vũ khí.

Chủ nhà cho biết vào những ngày kỷ niệm Tết Mậu Thân, 30/4, nơi đây nghênh tiếp rất các đoàn khách du lịch, cựu chiến binh... Mang đến tham quan.

Đường hầm tận nơi ông Tròn biện pháp địa đạo Củ bỏ ra hơn đôi mươi km. New đây, UBND tp.hcm đã giữ hộ văn phiên bản ý kiến bộ Quốc phòng về chủ trương lập hồ nước sơ di tích lịch sử địa đạo Củ chi trình UNESCO ghi vào hạng mục Di sản thay giới.

Di tích lịch sử địa đạo Củ bỏ ra (xã Phú Mỹ Hưng) biện pháp trung tâm thành phố khoảng 70 km về phía Tây Bắc, là một hệ thống đường hầm trong thâm tâm đất dài thêm hơn nữa 200 km, với là cứ địa bền vững và kiên cố của khu ủy Quân khu, cỗ tư lệnh thành phố sài thành - Gia Định, góp thêm phần không nhỏ dại vào công việc thống nhất đất nước.


Những vỏ bom đạn của Mỹ từng rải xuống khu vực xã Thái Mỹ được gia đình ông Tròn trưng bày ngoại trừ vườn. Vùng sau là chuồng và dòng xe bò từng dùng làm che cất vũ khí.

Chủ nhà cho biết thêm vào các ngày kỷ niệm Tết Mậu Thân, 30/4, khu vực đây đón rước rất những đoàn khách hàng du lịch, cựu chiến binh... đến tham quan.

Đường hầm tận nhà ông Tròn biện pháp địa đạo Củ chi hơn đôi mươi km. Mới đây, UBND tp.hồ chí minh đã giữ hộ văn bản ý kiến bộ Quốc chống về nhà trương lập hồ nước sơ di tích lịch sử địa đạo Củ chi trình UNESCO ghi vào hạng mục Di sản thế giới.

Di tích lịch sử vẻ vang địa đạo Củ bỏ ra (xã Phú Mỹ Hưng) biện pháp trung tâm thành phố khoảng 70 km về phía Tây Bắc, là một hệ thống đường hầm trong lòng đất dài thêm hơn nữa 200 km, cùng là cứ địa kiên cố của khu vực ủy Quân khu, cỗ tư lệnh tp sài gòn - Gia Định, góp thêm phần không bé dại vào công cuộc thống nhất khu đất nước.

Mỗi lúc nằm ngủ nghiêng người, áp tai đề nghị xuống gối là này lại nghe gồm tiếng tí bóc rơi tương tự như tiếng nước. Xúc cảm cứ như bên dưới nền gạch này có một căn hầm bí ẩn đang tồn tại....


– Này! – dòng đập vai của Duy có tác dụng nó hụ hồn. – Sao dạo bước này thấy mi hay thẫn thờ vậy? Còn cả nửa học tập kỳ nữa new thi đh mà! học nhiều phải rối trí hả? Tao phát âm trên báo thấy các đứa học cơ mà suy nhược cả cơ thể, cũng ít nhiều trường phù hợp bị thần khiếp nữa đó.

Nó đang cân nhắc có bắt buộc kể mang đến Duy nghe cảm giác kì lạ mà lại mỗi đêm nó gặp gỡ không, sợ thằng bạn lại kêu nó khùng nữa yêu cầu thôi.

Trên đường đi học về nó cứ nghĩ mãi về những music lạ kỳ bên dưới gối nó. Giờ đồng hồ nước tí bóc tách rơi, giờ đồng hồ rên rỉ, hằm hừ hay đại loại là giờ đồng hồ của một ai đó….Không lẽ nó hoang tưởng trong veo mấy mon qua. Lần này nó lại bị giật bắn tín đồ bởi tiếng mẹ nó.

– Mai! chũm bó rau, mấy con cá về nấu nướng này con. Hôm nay, gồm khách đặt mấy lẵng hoa lát chiều họ đem nên chị em ở lại tranh thủ làm cho kịp.

– Vậy lát nấu kết thúc con sở hữu cơm ra mang đến mẹ.

– nhờ em nhỏ mang ra được rồi, tranh thủ sinh sống rồi tập trung mà học.

Nó sống với bà bầu và em gái. Mẹ nó khéo hoa tay lắm, có nguyên một cửa hàng hoa lẫn bánh kem quanh đó chợ. Hoa bà mẹ đẹp, bánh bà bầu ngon là câu hai chị em nó thường nịnh mẹ! mà lại ngon thật, đẹp nhất thật. Không bù hai bà mẹ nó vụng về chẳng biết làm những gì ngoài học. Còn bố nó, chẳng khi nào thấy nó nói với bằng hữu dù chỉ nửa từ bỏ bố. Nghe đâu, tía nó vứt nhà đi với người đàn bà khác với đã có con cùng một mái ấm gia đình hạnh phúc. Mon tháng vẫn gửi tiền túc tắc chu cấp cho 2 bà mẹ nó. Ký kết ức về cha với 2 chị em nó lập lòe chỉ mờ mờ ảo ảo. Giả dụ có gặp mặt nhau ngoài kia dĩ nhiên cũng chẳng nhấn ra. Càng lớn, nó càng phát âm được nỗi nhức của bà mẹ và chỉ thêm oán giận người đàn ông có một phần trách nhiệm có mặt tụi nó.

*

Sáng nay, nó được nghỉ huyết sớm và đưa ra quyết định ghé vô bệnh viện của ba Duy xét nghiệm thần khiếp của mình. Và tất nhiên mọi câu hỏi đều ổn, chỉ trừ một việc.

Xem thêm: Ngắm Nhìn Hà Nội Từ Trên Cao Những Ngày Giãn Cách Xã Hội Theo Chỉ Thị 16

– Tao tính nói với ngươi chuyện này lâu rồi mà lại sợ thần gớm mày yếu đuối không chịu được.

– Chuyện gì! Mày không nói tao còn thấy lo hơn ấy. Nhưng mà trước giờ đồng hồ chuyện của mi có bao giờ làm rung cồn thần gớm của tao đâu.

Nghe đứa bạn mỉa mai mà sĩ diện trào lên đến não mà lại Duy vẫn cần kể: – Nghe ba tao nói công ty mày hồi đó là nhà của một ông Tây nào đó giàu lắm, tất cả căn hầm kín đáo giam lỏng những người dân phản bội ông ấy cho tới khi mục xương thì thôi.

Chợt nhiên gồm luồng gió lạnh làm cho dựng đứng hết gai ốc nó. Vậy là những gì nó nghe thấy tiếng nước, tiếng gầm gừ của người nào đó…..Lẽ làm sao là của các oan hồn còn dưới kia sao!!!! “A a a a………” Nó hét lên một giờ thất thanh tạo cho mấy nhỏ bướm bên trên mấy cành hoa sát gần đó phải cất cánh vội. Mọi fan nhìn nó với một chiếc nheo mắt đầy ẩn ý. Duy ngay sát nó nhất buộc phải hứng trọn giờ hét, cố gắng nào mà anh chàng té xuống cả đất.

– mày tính dọa ma tao thì cũng vừa vừa phải phải thôi chứ. Giờ đồng hồ hét của mày khiếp thật, cho đi lồng phim ma được rồi đấy!

Nó lấy xe chạy thẳng, không bi ai nói một giờ đồng hồ với Duy, mặc hầu như lời nguyền rủa của anh bạn theo sau. Nó nên bình tĩnh, phải có chứng cứ ví dụ thì mới có thể nói cho bà bầu hay Duy biết vấn đề được. Ít ra thì thần kinh của chính nó đã được ba Duy – trưởng khoa thần khiếp kiểm định. Cứ thế, cầm cố vì lo lắng nó lại chuyển sang hào hứng mặc dù ngực trái nó vẫn đập thình thịch liên hồi.

***

Tiếng chuông cửa reo lên có tác dụng nó tỉnh hồn như vừa thoát ra khỏi giấc mơ đầy ghê hãi giữa trưa.

– mày ngủ hả? Tao tưởng không một ai ở nhà. 5 cuộc gọi nhỡ, 5 lần chuông cửa. Mày uống dung dịch ngủ xuất xắc sao cơ mà say vậy.

Nó open đầy uể oải:

– Tao xin lỗi cả chuyện sáng sủa lẫn chuyện giờ. Mi qua mượn vở bài xích tập văn hả?

– Ơ! Tao nói với ngươi hồi sáng sủa rồi mà. 3h với mày mang lại tao nạp năng lượng quả chờ nửa tiếng. Ruột tao sắp đến lồng lộn lên rồi này. Nhưng mà sao khía cạnh mày lúa tháo dỡ mồ hôi, mồ kê vậy?

– Tao mơ!

Thằng bạn cười hả hê giọng khinh thường khỉnh: – sau cuối thì cũng có chuyện có tác dụng thần kinh mày rúm lại.

Nó gầm ghè bấu Quân mấy phát nhức điếng khiến anh chàng mặt ngươi tím tái không hề thua kém gì đã xem phim ghê dị. Và đưa ra quyết định đúng đắn từ bây giờ là yên lặng chép bài không nó lại nổi điên xua đuổi mình về thì khổ.

***

Lạ là buổi tối nay nó cố gắng áp sát tai vào gối nhưng lại chẳng nghe được gì nữa. Rồi tối mai, buổi tối kia, về tối nữa nó cũng ko nghe thấy. Nó thở dịu nhõm nhưng vẫn còn đấy đôi chút hoang mang, sao từ lúc nó biết chuyện thì lại không nghe thấy gì nhỉ! xuất xắc ai đó ráng ý. Nó trường đoản cú nhủ “Ai mà nghịch trò ác quỷ này với nó, nó sẽ tống vô tù cho mọt gông”, hoặc có bao giờ con ma nghe thấy vì thế nó mới kết thúc hoạt động. Eo! nghĩ về tới là nó thấy rờn rợn.

Cũng hệt như những ngày thời điểm đầu tháng khác, mẹ nó gia nhập một nhóm đàn bà tình nguyện ngơi nghỉ xã. Chuyến hành trình này đang mất cho 3 ngày xuống những trại phong cùi để quan tâm bệnh nhân. Buổi tối nay nó lại trằn trọc, mãi new thiêm thiếp ngủ được thì lại bị giờ cọt kẹt cửa có tác dụng thức giấc.

“Chán ghê, sẽ bảo nó cài cửa nhà bếp lại rồi, đến bao giờ mới ngủ lại được đây”. Nó lầm bầm stress lê xác xuống bếp. Định quay về phòng thì uỵch, dòng vấp có tác dụng nó vấp ngã sóng soài trên nền nhà khiến cho mình mẩy ê ẩm. Đang còn định hình để vùng lên bỗng bên tai nó gồm tiếng nước rơi tí tách. Nó áp sát tai xuống nền gạch hơn, là giờ xích kéo lê. Đúng là ai đó sẽ bị giam giữ dưới đây. Tách! Ai đó bật đèn sáng choang.

– Chị sao thế! Em nghe tiếng ngã không thấy chị nằm kề bên nên xuống xem.

– Chị ko sao. Tại buổi tối không thấy đường bắt buộc mới ngã.

Nằm bên trên giường mà tim nó đập, miệng mím chặt, mắt nhắm nghiền. Nó cũng không đủ can đảm nằm nghiêng, sợ phải nghe tiếng gì đấy kinh hoàng. Một tối cũng trôi qua trong sự đồ vã từ ru ngủ mình bằng những bài bác hát tiếng anh. Sau cùng thì nó cũng ngóng được bà bầu về. Phần đông câu chuyện chăm sóc bệnh nhân, những thực trạng đáng thương và một chuyến đi ý nghĩa sâu sắc ra sao, nó nghe như người không có tai. Cùng với nó, chuyện thôi thúc bây chừ là cần tìm ra nhanh chóng chân tướng mạo sự thật. Ít nhất gồm mẹ ở nhà nó sẽ cảm thấy yên tâm và dũng cảm hơn.

Mấy hôm sau, nó lại áp tai vào gối cùng chẳng nghe thấy gì hết. Có điều lạ, mẫu miếng gạch hoa trồi lên làm cho nó xẻ hôm nào sao giờ biến đổi mất, phẳng lì một phương pháp đáng ngờ. Nó suy tính tất cả nên rủ Duy tham gia vụ này không. Dù Duy yếu ma còn rộng nó, tuy nhiên ít ra có 2 đứa, cảm xúc vẫn an tâm hơn.

– dòng gì! bên mày bao gồm căn hầm bí mật thật hả?

Nó quan sát Duy theo phong cách mày là tín đồ nói tao điều ấy mà tiếng còn hỏi lại à!

– Thì tao nghe kể, dọa mày hại vậy thôi. Ai ngờ mày đi khảo sát thật.

– mong muốn thì giúp, không muốn thì thôi. Không ép!

Thấy con bạn mặt thảm sợ hãi giận dỗi. Duy tội tội, yêu quý thương phải cũng mủi lòng. Nhưng tao giúp biện pháp nào khi tối mới xuất hiện thêm mà tao là đàn ông sao ngủ lại bên mày được?

– Thì vào đầu tháng sau, bà mẹ tao đi vắng, ngươi qua đơn vị tao ngủ. Cứ nói phụ huynh mày, mày đi qua nhà đứa nào đó ôn bài xích chung.

Duy ậm ừ nghe xuôi xuôi. Bị con bạn khích bác nên máu cánh mày râu xông trộn trận mạt làm khí cố gắng nó sung bần bật, chỉ hy vọng tối nay đi bắt ma ngay lập tức lập tức.

Tháng này, bà mẹ nó vắng bên 2 ngày. Nó chớp cơ hội đẩy em qua công ty ngoại với tại sao nó qua nhà bạn học bài xích và ngủ lại, suy ra không một ai ở nhà. Đêm đó, giờ cọt kẹt cửa phòng bếp lại rên rỉ. Nó với Duy đơ ánh mắt nhau. Nhị đứa chạy lên giường áp tai vào gối, tiếng nước tí bóc rõ mồn một. Giờ đồng hồ xích kéo lê nặng nề trình trịch…Rồi cả tiếng gầm gừ…Mồ hôi của Duy tháo ra, mang lại nước bọt Duy cũng không dám nuốt. Tay chân Duy rét toát. Nó kêu Duy nằm im, một mình nó lấn la xuống bếp. Nó núp sau bức vách ngăn cửa bếp. Gồm tiếng bước chân càng ngày càng rõ dần. Thình lình, mồm nó bị bịp chặt bởi một bàn tay. Tiếng nói mặt tai thì thào “Tao này”. Từ bây giờ nó chỉ muốn quay trở lại đá thằng bạn một chiếc cho bõ tức. Nhưng mà lại một tiếng bước chân dội lên. Lần này thì là ai???? Nó vừa sợ, vừa hồi hộp chỉ muốn đưa tay bật cái công tắc điện khu nhà bếp lên tức thì lập tức.

Tiếng bước đi vọng lại một ngay sát hơn, nó cùng với Duy đứng yên thim thít, mang lại thở cũng nhẹ nhàng hết mức. Từ từ dòng nắp hầm mở ra, ánh đèn cầy lập lòe, in trơn người thanh nữ lên tường…..LÀ MẸ NÓ. Thuộc hạ nó cùng Duy đông cứng, ví như giờ có bị ma đuổi cứng cáp chỉ biết bị tiêu diệt đứng. Bà mẹ nó kéo nắp hầm lại khóa kỹ càng, rồi lại để miếng gạch ốp bông đè lên trên như chưa hề hay biết từ thời điểm cách đó một bức tường đang sẵn có 4 nhỏ mắt để ý theo dõi. Mẹ nó ngừng xong, đi lối cửa sau và thay đổi mất. Nên mất gần nửa tiếng sau thời điểm máu vẫn chảy lại về tim, thần ghê não bước đầu hoạt đụng lại, nó ngồi thụp xuống và chẳng còn biết được những điều gì nữa.

– Chị tỉnh rồi à! Dậy nạp năng lượng cháo đi, Bà ngoại nấu bếp đấy! Em vừa gọi chị em rồi. Chắc bà bầu cũng sắp đến về.

Trên tay nó lùng bùng đụn dây của trai nước truyền. Cam kết ức buổi tối qua trở về dội vào khiến cho chân tay này lại bủn rủn, lạnh toát.

Duy chạy thộc vào nhà, chú ý nó tỉnh lại vui mừng, hớn hở ra mặt. May quá! ngươi tỉnh rồi. Tao cứ sợ…Sáng tao xin phép ngủ học cho mày rồi. Về tối qua, mày làm tao hoảng quá chưa bao giờ làm sao. Tự nhiên ngồi xuống rồi bất tỉnh nhân sự lịm. May có mấy kĩ năng của cha tao truyền lại buộc phải sơ cứu mang lại mày. Sáng sủa sớm tía tao chạy qua truyền nước mang lại mày đấy. Bố tao kêu ngươi kiệt sức quá nên mới vậy.

– Tao phải làm thế nào đây hả Duy??? Nước mắt nó lưng tròng, chưa bao giờ nên làm cái gi tiếp theo.

Chẳng đọc sao đông đảo lúc cố này Duy lại ra dáng bọn ông, bình tĩnh và mạnh khỏe lạ: – mi cứ thông thường với người mẹ mày đi. Chưa rõ thực hư rứa nào mà. Biết đâu người mẹ mày nuôi nhỏ gì ở dưới đó.

– Lần trước tình cờ tao nghe cô Hoa vào hội thanh nữ tình nguyện đề cập chuyện, tao new biết không phải tháng tình nguyện nào chị em tao cũng tham gia, cùng tháng trước còn cho trễ một ngày so với tất cả người. Tao đã đinh ninh, nhưng không thích nghĩ tới!!! Ai ngờ…

“Chào Duy! Cảm ơn con cháu nhé! không thì Mai công ty cô chẳng biết cần làm sao”. Tiếng bà mẹ nó tự cửa bước vào. Chú ý mặt bà bầu tím tái những giọt mồ hôi lấm tấm chắc bà mẹ phải băn khoăn lo lắng cho nó mang đến nhường nào. Tuy thế đáp lại bà mẹ nó là một chiếc nhìn rét nhạt. Duy nhíu mắt nháy nó rứa gắng thông thường hóa mọi việc đi.

Mấy bữa sau đó, nó rứa gắng thông thường với người mẹ những vẫn bị bà mẹ phát hiện. Bà mẹ hỏi mà lại nó chối bay, không thì cũng đem chuyện học hành ra làm cớ. Nghe mẹ kiến nghị đầu mon sau đi dã ngoại, nó viện cớ bao gồm khóa hướng nghiệp sinh hoạt trường đề xuất không đi được. Có lẽ rằng thấy con gái mệt mỏi đề nghị đợt này bà bầu nó quan sát cũng tiều tụy. Nó thương mà lại cũng giận tuy thế chẳng dám hỏi.

Sau một lượt tình cờ dọn dẹp lại thành công nó thấy một dòng chìa khóa được chôn dưới chậu cây xương rồng. Tim nó thót lên như chuẩn bị xửa phá được vụ án căn hầm túng bấn ẩn. Nó triệu tập ngay Duy và bàn tính chiến lược tác chiến. Với tài của một thằng con trai Duy đưa ra được viên gạch men nơi bịt nắp căn hầm túng ẩn. Giờ là vụ việc thời gian. Và tất nhiên là ngày thứ 2 đầu tháng khi mẹ nó đi vắng.

Chiều hôm ấy một kín kinh hoàng sẽ làm biến hóa cuộc sống của tứ con bạn trong căn nhà ấy. Nó với Duy đẩy nhàn rỗi nắp căn hầm bí hiểm ra. Phần lớn bậc thang dài sâu hắm, dù cho là ban ngày nhưng mà dưới đó thì ngày tương tự như đêm chỉ một màu black phủ kín. Một bên tay là cây Thánh gía, vị trí kia là chuỗi tràng phân tử nó nuốm chặt trorng tay. Còn Duy rứa đèn pin sạc đi trước. Mẫu u buổi tối và mủi ẩm thấp trong căn hầm khiến nó có xúc cảm như mình với Duy vẫn đi xuống tầng địa ngục chạm chán Diêm vương vãi vậy. Càng cách dần xuống căn hầm bao nhiêu tiếng tí tách rơi của nước càng nghe ngay gần hơn. Tạch! có giọt nước rơi xuống đầu nó. Nó giơ tay lên tóc quệt xuống xem. Một red color thấm hẳn nhiên mùi tanh tưởi của máu. Nó muốn hô hét lên thì ngay chớp nhoáng bị bàn tay Duy bịp lại. Duy gửi ngón tay lên mồm ra hiệu yên lặng, chỉ lên trần bao gồm xác con gì đó. Là nhỏ chuột kẹt vào cây đinh yêu cầu chết. Tim nó tưởng như xong xuôi đập 30s, nó hít một hơi thật sâu mang lại yên tâm thì lại nồng nặc ho vì chưng bụi. Duy nheo ngươi tỏ ý không hài lòng: “Đi bắt ma như mày tất cả mà chết sớm”. Bị đứa bạn quở trách nó bực bản thân thầm suy nghĩ đứa làm sao rủ mày đi trước nhưng ra vẻ làm bộ ta đây. Hừ!. Mà gan dạ của nó đâu hết rồi nhỉ. Nó vốn là đứa không nhiều khi biết sợ hãi là gì cơ mà. Đang mải nghĩ, đột nó va vào thiết bị gì cưng cứng. 1 bàn tày xù xì va vào tay nó cố nhiên tiếng gừ gừ rên rỉ.

Duy lia vội chiếc đèn sạc pin vào địa điểm nó. Trước khía cạnh nó là một trong những con quái vật mắt, mũi, miệng biến chuyển dạng, da thì bong chóc, ghẻ lở kinh ghiếc, râu tóc lổm xổm, nhìn châm bẩm vào nó. Nó té quỵ xuống, người run lẩy bẩy, mồm thở hổn hển, góc nhìn không chớp. Con thú vật cũng đáp lại nó bằng một cái nhìn đầy kỳ quái. Thốt nhiên có music vọng lại trường đoản cú phía mong thang: “Ta đã cảm xúc không ổn định với thể hiện thái độ của cô ngay sát đây, ngạc nhiên cô đã tìm ra được nơi này”. Duy dìu nó vực lên chĩa thẳng dòng đèn pin sạc về phía người đàn bà. Nó cố gắng chặt cây thập giá với chuỗi tràng hạt trên tay lấy hết sức lực cảm giác như ước ao chiến đấu một sinh sống một còn với con quỷ đội lốt bạn kia. “Ta đang sinh nghi ngươi không phải là bà mẹ ta, fan trong cũi sắt này mới là bà bầu ta đúng không?”. Người lũ bà kia bật cười một biện pháp nhan hiểm vang cả căn hầm, làm loài chuột gián trường đoản cú đâu chạy ra náo loạn tông cả vào nhau.

“Trước là ma ta cũng rất được sống hạnh phúc bên mái ấm gia đình và bé cái. Mà lại người đàn ông đê tiện đó đã phản bội ta với giam ta vào căn hầm này. Đến khi ta gần như chẳng còn sức lực lao động nào nữa thì người mẹ ngươi phát hiển thị căn hầm bí mật và giúp ta sống sót, nhưng đã không kịp nữa rồi. Ta mắc bệnh phong cùi và chết dần bị tiêu diệt mòn. Chị em ngươi vẫn chôn ta cực kỳ tử tế. Ta làm ma vất vưởng bởi vì chưa trả được côn trùng thù nên chưa được siêu thoát. Ta tìm thấy được gia đình người ông chồng cũ nên ra quyết định trả thù bẳng cách mượn xác bà mẹ ngươi và làm cho linh hồn bà mẹ ngươi ngụ vào thân thể ta. Mà lại giờ ta không muốn quay trở về thế giới bên kia nữa. Cô nhỏ nhắn thông minh và giỏi lắm! Nhưng chính sự thông minh đó khiến cô với cậu rỡ này sẽ yêu cầu chết. (giọng người đàn bà đanh lại) Ta tất yêu giết người mẹ cô mà lại cô thì có đấy”. Bà ta tiến tới lăm lăm bé dao vào tay. Giờ đồng hồ con quái thú gầm gừ kêu thét, tay đập vào khung sắt như mong cứu nhỏ mình ra khỏi con ma. Bụp! gần như tia ngày tiết phọt ra. Nhỏ dao đã chui vào tim nó. Cây thập giá bán tuột khỏi tay nó cùng rơi xuống đất, chuỗi tràng phân tử bị đứt giữa không trung. Từng hạt, từng hạt rơi lộp độp xuống đất. Tiếng gầm rú của con quái vật òa vào tiếng call thất thanh của Duy vang vọng cả ngôi nhà….. Maiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii…….

“Mai! Mai! dạy dỗ đi mày! bản thân còn đi bắt ma nữa”. Nó thất kinh tỉnh dậy. Tay sờ vào tim không sao cả. 2h chiều đúng như định kỳ hẹn với Duy. Nó bàng hoàng kể mang lại Duy về niềm mơ ước và đề xuất có đề xuất thêm viện trợ. Duy phủi cất cánh ý nghĩ của nó còn nếu như không muốn ngày mai nhà nó biến thành viện bảo tàng cho người ta tham quan. Nó thở dài, mong cho nó với Duy được bình an trở về.

Căn hầm giống như nhau trong giấc mơ của nó đến lạ thường dù nó chưa đặt chân mang lại đây lần nào. Nó nghĩ về chắc hầu hết căn hầm đông đảo được xây giống như trong phim. Đi xuống không còn bậc thang, nó mừng húm vì chẳng có giọt tiết nào rơi vào tình thế đầu nó. Bụp! tất cả thứ gì vừa rớt xuống tóc nó. Nó run rẩy gửi tay lên quệt thì… máu. Duy chỉ nó nhìn lên trần, một nhỏ chuột hiện nay đang bị kẹt thân cây đinh. Tại sao mọi thứ ra mắt giống niềm mơ ước của nó cho từng centimet. Nó bấu Duy một cái làm chàng trai chưa kịp hét lên thì bị tay nó bịp lại. “Mày điên à, bỗng dưng sao bấu tao”! đứa bạn ra phương diện tức đùng đùng trở về phía trước. Vậy là không hẳn mơ. Là thật. Nó quan sát lên phía cầu thang về tối hằm như mong lùi bước. Tiếng nói run nhanh lẹ của thằng bạn kéo nó về với thực tại. “Ở…. đ â y… c ó… ng ười….ng…ười …bị ….giam thật ngươi ơi!” Nó ngước lên nhìn. Là con thú vật trong giấc mơ đây mà. Nó sợ hãi chết im nhìn bé quái vật. “Có phải mẹ đấy không?”. Con quái thú chỉ biết gừ gừ, nhì tay thế chặt khung sắt như mong được thả ra. Chân con quái thú bị một chiếc xích nặng nề còng nghỉ ngơi chân chỉ rất có thể quanh lẩn quẩn trong khu vực bị giam cầm.

“Mẹ đã cảm giác không ổn với thể hiện thái độ của bé gần đây, không ngờ con đang tìm ra được nơi này” tiếng từ chân bậc thang vọng lại. Nó quay lại và gào lên “Thả chị em tôi ra”. Không bắt buộc nghĩ nhiều rồi lao thẳng về phía người đàn bà đâm một kém vào bụng trước sự ngỡ ngàng của Duy, của con quái vật và cả người phụ nữ. Huyết chảy loang lổ từ đầu đến chân nó. Người thiếu nữ chỉ kịp điện thoại tư vấn tên “Mai… mẹ…..” rồi bất tỉnh.Tiếng bé xe cấp cứu vang cả một khu xóm. Chưng sĩ bước thoát ra khỏi phòng mổ, mỉm cười cợt thở phào dịu nhõm. “Ơn Chúa! dấu đâm ko sâu buộc phải không tác động đến nội tạng. Lát sau bà bầu cháu đang tỉnh lại thôi”. Nó ngồi bất động đậy như tượng, nhì mắt sưng húp với đỏ hoe. Mọi fan động viên, an ủi nó nỗ lực nào, nó cũng hoài nghi rằng tôi đã đâm mẹ.

Nửa giờ đồng hồ sau, hết thuốc mê bà bầu nó tỉnh giấc dậy. Mọi bạn vây quanh giường nghe người mẹ nó nhắc chuyện. Thực chất người ở dưới căn hầm ấy là cha nó. Tía nó bị bệnh phong cùi tạo nên biến dạng khuôn mặt. Ngày ấy lúc biết mình bị bệnh, ba nó sẽ tự né xa bà bầu con nó để bà mẹ con nó hiểu lầm là bố nó loại bỏ theo người đàn bà khác. Rồi khi bệnh dịch trở nặng, ông được tín đồ ta đưa vào trong 1 trại phong cùi chăm sóc. Cách đây 10 năm, vào một lần thuộc hội phụ nữ đi quan tâm bệnh nhân phong cùi, mẹ nó phát hiện nay ra bố nó. Mẹ nó xin cha nó về bên nhưng tía nó cương quyết ko muốn ảnh hưởng đến vk và các con. 2 năm sau đó, tình hình bệnh lý của cha nó trở nặng trĩu hơn. Trước tình yêu và sự van vỉ của mẹ, bố nó cấp thiết chối tự được nữa. Càng dần tình trạng bệnh phong cùi làm ba nó mất đi khuôn mặt, mất luôn kĩ năng nói. Nhiều lần ba nó bị căn bệnh hành nên chỉ muốn từ bỏ tử. Việc bà bầu nó xích chân bố này lại là để tía không thoát ra khỏi những thanh sắt tìm về cái chết. Đâu đó có tiếng sụt sùi, gồm sự ngỡ ngàng, sự cảm thông hiện thị rõ trên khuôn mặt của rất nhiều ai sẽ nghe câu chuyện. Bà mẹ nó di động cầm tay hai bà mẹ nó nước đôi mắt lăn khẽ xuống thái dương. “Mẹ xin lỗi hai bà mẹ đã để hai đứa buộc phải lo lắng! Mai, bé tha thiết bị cho người mẹ nhé!” Nó òa lên khóc như một đứa trẻ em 3 tuổi rồi ôm trầm lấy mẹ mà nức nở, nhưng mà tức tưởi.

Một tuần sau mẹ nó được xuất viện. Vào khoảng thời gian ấy ba nó sẽ được đưa tới một trại phong cùi. Sản phẩm lau bên đường rì rào theo điệu ru của gió. Nó chuyển tay ra khỏi xe hít lấy hít để mùi cây cỏ, hứng trọn đầy đủ tia nắng và nóng của lúc sáng sớm mai rồi nhoẻn mồm cười. Nó mong muốn nói với ba thật nhiều gồm cả xin lỗi, cả cảm ơn, với cả tình yêu dành riêng cho bố lâu nay nay nữa. Nhìn ba trong cỗ dạng tởm ghiếc, không một chút khiếp sợ nó chạy lại ôm chầm mang bố. Tuy chỉ được ôm bố qua một lớp áo bảo vệ, dù lớp áo ấy bao gồm hơi dày nhưng lại nó vẫn xúc cảm được tim bản thân nóng hổi, vẫn cảm giác được sau lớp da sần sùi này có hơi nóng của người thân phụ len lỏi vào sớ giết nó. Lưỡng lự ôm nguyên một bộ áo bảo đảm dày cộm cụ này tía nó tất cả cảm dấn được giống hệt như nó không nhỉ! tất cả giọt nước nong nóng chạm vào mẫu lúm đồng tiền trên má nó. Nó đang tự hứa hẹn không được khóc trước khía cạnh bố, vậy mà… bố nó lấy tay chạm vào kính của cái mũ đảm bảo như đã lau phần lớn giọt nước mắt cho nó. Cả 4 người mái ấm gia đình nó chắc rằng chưa bao giờ hạnh phúc như giây lát này.

Hơn một tuần lễ sau ba nó mất. Trước ngôi mộ một tấm hình người bọn ông được phác họa bằng bút chì lồng trong size kính đang chú ý nó bằng hai con mắt trìu mến. Chắc ba sẽ vui lắm cùng với bức phạt họa này của nó.

“Bố không bao giờ ân oán thán cuộc sống đã mang căn bệnh này đến đến bố. Tía chỉ nuối tiếc là không dành hết yêu yêu quý cho người mẹ và các con. Bố luôn luôn là người hạnh phúc nhất bên trên đời này vì có 3 nàng tiểu thư xinh đẹp luôn luôn bên mình. Mai à! tía biết con thi vào hình thức là bởi bố. Nhưng bố ao ước con không từ quăng quật ước mơ của mình. Ước mơ của một bản vẽ xây dựng sư. Xây dựng nên những căn nhà vững chắc không chỉ đẹp nhưng trong nơi ở ấy luôn có giờ cười của các người cha, bạn mẹ, bạn con.”

Ngay sau đó, căn hầm bí ẩn được phá bỏ. đa số người cho rằng nguyên nhân không cất giữ làm lưu niệm nơi bố nó từng ở, sinh sống và đánh nhau với căn bệnh này. Chị em nó nói rằng: “Trong tim từng người đều sở hữu một căn hầm bí ẩn của riêng biệt mình. địa điểm đó có thể là nỗi đau, là nỗi nhớ, là tình cảm dành tặng ngay cho một ai này đã đi ngoài cõi đời này, mà chắc hẳn rằng ít người hoàn toàn có thể tìm thấy chìa khóa lấn sân vào căn hầm ấy được.” tuy vậy nó biết rằng, 3 người mẹ con nó đều phải có chung một mẫu chìa khóa để mở 1 căn hầm bí ẩn.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *