TIỂU THUYẾT VẪN CỨ THÍCH EM, ( VẪN CỨ THÍCH EM ĐỒNG NHÂN) KẾT CỤC VIÊN MÃN

( vẫn tiếp tục thích em đồng nhân) Kết cục viên mãn

Fanfiction

Trong cơ hội hộc ngày tiết vì ngừng của Đồng Hoa tỷ, ta quyết định tự chém một cái kết theo ý mình mang đến đỡ tăng xông. CP chính vẫn luôn là Hạng Hạo - chi phí Bảo Bảo bởi ta thấy đôi này cũng rất đẹp, hầu hết là ước ao cho Thẩm ca một chiếc kết hoàn toản hơn, đề bù đắp...

Bạn đang xem: Tiểu thuyết vẫn cứ thích em

#dongnhan #fanfic #hạnghạo #thamvandao #tienbaobao #vancuthichem


*

*
Báo Cáo Truyện
Cố Tiểu Bạch chậm r&#x
E3;i k&#x
E9;o l&#x
EA; th&#x
E2;n thể đầy thương t&#x
ED;ch của m&#x
EC;nh lại gần Hạng Hạo, tay phải đầy m&#x
E1;u bu&#x
F4;ng th&#x
F5;ng b&#x
EA;n người, tay kia cầm khẩu s&#x
FA;ng đỡ lấy th&#x
E2;n thể, cậu khẽ nhướng l&#x
F4;ng m&#x
E0;y, khu&#x
F4;n mặt lại trưng ra nụ cười cợt nhả thân quen thuộc: " Tất nhi&#x
EA;n rồi, Hạo ca anh xem, thời khắc quan trọng kh&#x
F4;ng phải vẫn cần tới em sao? Cũng may em tỉnh lại đ&#x
FA;ng l&#x
FA;c, b&#x
EA;n cạnh lại c&#x
F3; khẩu s&#x
FA;ng, t&#x
EA;n khốn L&#x
FD; Thi&#x
EA;n H&#x
E0;n, một vi&#x
EA;n đạn l&#x
E0; kết th&#x
FA;c mạng của hắn, qu&#x
E1; dễ d&#x
E0;ng mang đến t&#x
EA;n khốn đ&#x
F3; rồi."

Hạng Hạo nh&#x
EC;n Tiểu Bạch tươi cười n&#x
F3;i chuyện nhưng nh&#x
EC;n c&#x
E1;nh tay run rẩy của cậu, anh cũng biết t&#x
EA;n nh&#x
F3;c n&#x
E0;y cũng bị thương kh&#x
F4;ng nhẹ rồi, nếu kh&#x
F4;ng cũng kh&#x
F4;ng cần tới ba ph&#x
E1;t đạn mới tr&#x
FA;ng t&#x
EA;n khốn kia. Thấy Tiểu Bạch đến gần, Hạng Hạo vội vịn v&#x
E0;o người cậu đứng l&#x
EA;n, nhì người khập khễnh đi tới chỗ của Thẩm Văn Đ&#x
E0;o.

Hạng Hạo vừa chạm v&#x
E0;o người Văn Đ&#x
E0;o, vào l&#x
F2;ng chợt lạnh ngắt kh&#x
F4;ng th&#x
F4;i, cứ tưởng tượng tới cảnh Tiểu Bạch chậm tay hơn một ch&#x
FA;t nữa, bố ph&#x
E1;t đạn kia đ&#x
E3; lập tức kh&#x
F4;ng ngần ngại m&#x
E0; xuy&#x
EA;n qua người của Văn Đ&#x
E0;o rồi, Hạng Hạo lại r&#x
F9;ng m&#x
EC;nh một c&#x
E1;i. Định &#x
F4;m Đằng Cường Tam Lang chết chung, t&#x
EA;n ngốc n&#x
E0;y sao c&#x
F3; thể t&#x
E0;n nhẫn với bản th&#x
E2;n như vậy được chứ.

Hai mắt Thẩm Văn Đ&#x
E0;o vẫn nhắm nghiền, kh&#x
F3;e miệng đầy m&#x
E1;u, cả bộ qu&#x
E2;n phục cũng nhuốm một m&#x
E0;u đỏ rực đến gh&#x
EA; người. Hạng Hạo run rẩy sờ trước mũi của Văn Đ&#x
E0;o, thấy anh vẫn c&#x
F2;n yếu ớt thở mới thở hắt một tiếng, khẽ lay người kia: " Văn Đ&#x
E0;o..cậu mau tỉnh lại đi...cố gắng l&#x
EA;n..sắp c&#x
F3; người tới cứu ch&#x
FA;ng ta rồi...Văn Đ&#x
E0;o..tỉnh lại.."

Tiểu Bạch xem x&#x
E9;t vết thương của Văn Đ&#x
E0;o xong, kh&#x
F3;e mắt cũng thấy cay cay, cậu nghẹn ng&#x
E0;o n&#x
F3;i: " Hạo ca, Văn Đ&#x
E0;o bị thương rất nặng, ch&#x
FA;ng ta mau đưa cậu ấy đi cấp cứu đi, chỗ n&#x
E0;y cũng sắp nổ rồi, mau l&#x
EA;n kẻo kh&#x
F4;ng kịp nữa."

Nghe Tiểu Bạch n&#x
F3;i, Hạng Hạo suy t&#x
ED;nh thời gian, nếu kh&#x
F4;ng c&#x
F3; g&#x
EC; thay đổi, Bảo Bảo nhất định đặt bom th&#x
E0;nh c&#x
F4;ng, nơi n&#x
E0;y chẳng mấy chốc sẽ th&#x
E0;nh biển lửa, v&#x
EC; vậy anh khẽ gật đầu rồi c&#x
F9;ng cậu đỡ Văn Đ&#x
E0;o đang bất tỉnh nh&#x
E2;n sự đi ra ngo&#x
E0;i.

***

Tiền Bảo Bảo k&#x
ED;ch hoạt ng&#x
F2;i nổ dứt vội v&#x
E3; tr&#x
E8;o l&#x
EA;n d&#x
E2;y thừng tho&#x
E1;t ra ngo&#x
E0;i, vào l&#x
F2;ng kh&#x
F4;ng khỏi mắng nhiếc mười t&#x
E1;m đời tổ t&#x
F4;ng nh&#x
E0; Hạng Hạo, nếu kh&#x
F4;ng phải t&#x
EA;n ngốc đ&#x
F3; bắn bị thương l&#x
ED;nh canh l&#x
E0;m hắn h&#x
F4;n m&#x
EA;, hắn cũng kh&#x
F4;ng chợt tỉnh lại đ&#x
E1;nh m&#x
EC;nh một trận thế n&#x
E0;y. Nếu kh&#x
F4;ng phải xuất th&#x
E2;n từ giang hồ, Bảo Bảo lần n&#x
E0;y thật sự l&#x
E0;nh &#x
ED;t dữ nhiều rồi. Tr&#x
E8;o ra khỏi chỗ đ&#x
F3;, Bảo Bảo vội chạy tới tập hợp với mọi người, miệng lẩm bẩm n&#x
F3;i: "Hạng Hạo, m&#x
F3;n nợ n&#x
E0;y em nhất định phải t&#x
ED;nh với anh, anh tốt nhất phải b&#x
EC;nh an v&#x
F4; sự trở về, nếu kh&#x
F4;ng coi em xử l&#x
FD; anh thế n&#x
E0;o."

Khi Bảo Bảo chạy tới nơi, kho vũ kh&#x
ED; đ&#x
E3; ch&#x
EC;m trong biển lửa, tiếng h&#x
F2; reo vang dội khắp nơi.Bảo Bảo đưa mắt nh&#x
EC;n xung quanh, kh&#x
F4;ng chỉ c&#x
F3; c&#x
E1;c chiến sĩ đội Tập Anh m&#x
E0; l&#x
E0; to&#x
E0;n bộ học vi&#x
EA;n trường Long Th&#x
E0;nh đều tới tham chiến, gi&#x
E1;o quan tiền T&#x
F4;, b&#x
E1;c sĩ Tạ đang cấp cứu cho mọi người, khu&#x
F4;n mặt ai cũng lấm lem kh&#x
F3;i bụi, thương t&#x
ED;ch đầy m&#x
EC;nh nhưng miệng vẫn kh&#x
F4;ng ngừng nở nụ cười vui sướng. Bảo Bảo vội chạy đến chỗ H&#x
E0;n H&#x
FA;c, Mỹ Nh&#x
E2;n v&#x
E0; Đỗ Phong, lo lắng hỏi: " Tất cả mọi người đều kh&#x
F4;ng sao chứ?"

" Kh&#x
F4;ng sao, bị thương nhẹ th&#x
F4;i." H&#x
E0;n H&#x
FA;c thấy Bảo Bảo liền vui vẻ n&#x
F3;i. Cao Mỹ Nh&#x
E2;n ở b&#x
EA;n cạnh thấy vậy, khẽ ấn v&#x
E0;o vai cậu một c&#x
E1;i, H&#x
E0;n H&#x
FA;c liền la oai nghiêm o&#x
E1;i, Mỹ Nh&#x
E2;n cười khinh bỉ n&#x
F3;i : " Chỉ giỏi mạnh miệng."

Tôi với Thành mập lên thuộc nhau, trong một căn hộ cũ kĩ được cấp cho những người có thu nhập cá nhân thấp. Phụ huynh tôi và cha mẹ Thành làm công chức nhỏ, lương bọp bẹp đủ để nạp năng lượng và lo mang đến mấy đứa con đi học, không dư trả gì mấy. Tòa nhà của Thành đối diện với đơn vị tôi, cửa hàng chúng tôi tuy đồng lứa, cùng học bình thường lớp mà lại chả mấy khi ưa nhau, vì tôi là lớp trưởng, còn Thành được liệt vào dạng học viên cá biệt. Thành ghét tôi bởi vì câu hăm dọa: "Cậu nhưng cứ như thế này, tớ mách ba cậu đấy!", còn tôi ghét Thành do vẻ khía cạnh thờ ơ, bất cần, cười cợt nhếch mồm rồi đóng cửa thật mạnh trước khi đi vào trong nhà như muốn nói: "Tớ thách cậu đấy!"

*

Cấp ba, chúng tôi không học bình thường trường cùng nhau nữa. Tôi đậu vào trường chăm của thành phố, còn Thành yêu cầu học ở 1 trường dân lập, cách nhà tận năm cây số. Giờ tới trường của shop chúng tôi cũng trái ngược nhau, mang đến nên, ngoài những lần tôi qua bên cậu ấy, hay những cậu ấy qua nhà tôi, thì công ty chúng tôi ít gặp mặt nhau hẳn. Bên nhà Thành, tiếng cự cãi của bố mẹ cậu ấy ngày 1 to dần, tăng lên lên. Ngày trước, lâu lâu mới nghe cãi nhau một lần, bây giờ, hầu như ngày nào thì cũng cãi vã. Bà bầu tôi nói nhỏ với người mẹ tôi, là cha Thành thăng chức, nuôi bà xã nhí phía bên ngoài cho nên kiếm cớ để phân chia tay, bà bầu còn từ bỏ hào về tía tôi, cứ túc tắc một chức vụ phần đa mười năm trời, nhưng mà tan có tác dụng là xẹp chợ, đi về đúng giờ mỗi chiều, mỗi về tối ngồi canh chị em chúng tôi học bài, kiêng xao nhãng. Tôi mím môi, quan sát sang đơn vị bên, lần chần cậu ấy cố nào?

- Thưa mẹ, bé đi học.

- Ừ, cẩn trọng nhé. Ăn cơm chưa?

- Con ăn rồi. Bà mẹ xem đánh thức bé nhỏ Mây để nó tới trường thêm người mẹ nhé! từ bây giờ mẹ mang đến nó thêm tiền, con thấy cây viết chì nó cụt tàn rồi mà không thay.

- Ừ. Biết rồi.

Tôi vừa mở cửa phòng thì Thành cũng lao ra khỏi phòng mình, khuôn khía cạnh cậu ấy đỏ tái, hai con mắt hoe, nhìn tôi, chưa bao giờ, tôi thấy góc nhìn ấy lại ai oán đến thế. Môi tôi mấp sản phẩm công nghệ một câu nói, không thành hình, thì cậu ấy lao xuống bậc thang như bay, mất hút ở bửa rẽ, chỉ còn nghe đông đảo tiếng chân thực mạnh, thiệt nhanh, như trốn tránh, như cô độc.

- Thành!

Chỉ có tiếng vọng trả lời tôi, một giờ đồng hồ vọng lại của giọng mình, hay nhiên không tồn tại lời đáp.

Suốt buổi học tập đó, tôi như bên trên mây, trong đầu đầy ngập phần đa câu hỏi, những lo ngại vô cớ, như lúc còn học phổ biến mà cậu ấy bị gọi lên kiểm soát bài, tim tôi lại dồn phần đa nhịp đập mất bình tĩnh, vờ như không nhìn cậu ấy dẫu vậy tai luôn luôn lắng nghe cậu ấy nói gì, có vấn đáp được hay không. Tan học, tôi ngơ ngẩn ngồi ngơi nghỉ sân trường, mọi tín đồ tan về hết, chiều muộn, vài mẫu lá xạc xào rơi xuống chân.

Tôi biết search cậu ấy sinh hoạt đâu, nhưng, lại mong để cậu ấy yên, một mình.

Tôi bước lên chuyến xe bus sau cùng về nhà, vừa lặng vị nghỉ ngơi ghế, loại xe chuyển bánh, đều đều rời đi, sài gòn ồn ã tung tầm.

Tôi bỗng dưng nhớ ra, khi tôi trượt cuộc thi học sinh giỏi, tôi như Thành bây giờ, sụp đổ, mọi mong muốn và khao khát tan biến, tôi ngồi một góc lớp, mọi người đã về hết, gục khía cạnh khóc thật nhiều. Lúc ấy, Thành ngồi ở không tính cửa lớp, đợi tôi khóc xong, chuyển tôi xấp khăn giấy rồi lôi xềnh xệch tôi về. Cậu ấy không quăng quật rơi tôi, sao tôi lại nhằm cậu ấy một mình lúc này?

- Chú ơi, tới trạm kế cho con xuống!

- Nhà bé còn xa mà?

- Con gồm công chuyện gấp!

Đúng như tôi đoán, Thành nghỉ ngơi đây, sảnh thượng ban ngành của tía tôi, của cả bố Thành.

Nắng chiều, rám một màu cam đậm lên cái áo sơ mi trắng cậu ấy mặc, cậu đứng hướng bạn ra thành phố, đối kháng độc, thân hình cao vút mảnh khảnh của Thành đứng đó như con chim lạc đàn, trơ tráo giữa bầu trời bao la, rộng lớn.

- Thành...

- Mai? Đến đây làm gì? – cậu ấy luôn luôn nói chuyện cộc lốc vậy cùng với tôi.

Tôi ko trả lời, bước mỗi bước đến cạnh Thành, trên cao, gió mạnh bạo thổi thốc vào fan tôi từng cơn lạnh buốt, tôi liếc nhìn thấy mắt cậu ấy đỏ hoe, vài giọt còn rơi vương bên dưới cằm.

- Nhà bao gồm chuyện gì hả?

- bố mẹ li hôn. Mai về quê cùng với mẹ.

- cái gì cơ? – tôi tròn mắt – Cậu...cậu sắp đến đi sao?

- Ừ. Sắp đến đi.

- Sao không nói gì cùng với Mai hết vậy? Sao lại bất ngờ vậy?

- mong mỏi nói, nhưng lần khần ngỏ lời cầm cố nào.

- Trời, quen thuộc nhau bao lâu rồi. Đã là bạn, thì bao gồm gì yêu cầu nói chứ! Thành làm thế nào vậy?

- Tôi yêu thích em.

Tôi sửng sốt nhìn cậu ấy, cậu ấy không chú ý tôi, nhưng đọng trong đáy mắt Thành, sự đau thương dơ lên thành nỗi bi hùng sâu thẳm. Cậu ấy đưa tay cầm cố lấy tay tôi, run rẩy. Cửa hàng chúng tôi đứng đó, trù trừ là bao lâu, tuy vậy tay vào tay của Thành, tôi thấy bản thân thật bé dại bé làm cho sao, nhỏ bé mang lại nỗi, đau thương của Thành cũng bao che lấy tôi. Nhị chữ "sắp đi" ấy, sẽ ngừng cho câu tỏ tình của Thành, tôi biết, shop chúng tôi chỉ cho đó thôi.

Thế là, Thành đi thật, khi tôi choàng thức dậy, chỉ còn lại lá thư và một món đá quý sinh nhật sớm, một quyển sổ xay đầy hồ hết cánh hoa khô.

Xem thêm: Công ty cổ phần diệu thương, thông tin công ty & tin tuyển dụng từ

Trong đầu tôi, lâng lâng lời nói hôm qua, " tôi thích hợp em".

Tình yêu đầu đời của tôi, đến đó là chấm hết.

Hôm nay, vô tình chạm mặt lại cha của Thành kế bên chợ, lúc tôi cùng một vài người bạn nước ngoài đi loanh quanh thành phố, ông già nua, khắc khổ, ngồi trên dòng xe tay ga, tay giữ rước hai đứa nhỏ dại đang hiếu hễ nghịch phá. Người vợ trẻ đi trường đoản cú một siêu thị thời trang ra cùng với hai cái túi to lớn sụ, vừa nghe điện thoại cảm ứng vừa bước đi, sành điệu, khác hẳn với người ck ngồi chống cằm nhìn ra xa xôi, ánh nhìn mất hút trong mẫu người.

Tôi tự hỏi, bao năm vừa qua rồi, Thành sống nắm nào? Liệu còn nhớ đã từng nói ham mê tôi, trên sân thượng chiều hôm ấy?

Tôi về nhà, hiểu đi đọc lại lá thư cậu ấy viết, mang lại ngẩn ngơ. Quyển sổ ép rất nhiều cánh hoa nằm trên kệ, một góc quan trọng mà từng sáng, trước khi đi làm, tôi luôn nhìn qua nó đầu tiên. Suốt trong thời điểm sau này, tôi chưa nhận lời một người nào cả, không hẳn vì tôi chờ đợi Thành, shop chúng tôi chưa từng có tương lai gì với nhau, nhưng chỉ là, tôi luôn ghi nhớ được cái nắm tay run rẩy và lời nói "tôi thích em."

Tôi là lính bắt đầu trong cơ quan, nên cũng trở nên hiếp đáp song chút, các bước dồn về cho tôi phần nhiều, mang đến tận tám giờ, vẫn chưa được ăn, chưa được về nhà. Nhỏ nhắn Mây năm nay đã vào đại học, bố tôi sẽ về hưu, chúng tôi dọn đến một căn chung cư khác rộng rãi và thật sạch hơn, cho nên, mọi vấn đề dồn nhập vai tôi, bạn ta làm cho một, tôi buộc phải làm hai, người ta siêng năng một, tôi cần siêng cấp đôi. Giờ bẻ hồ hết ngón tay vang lên thô khốc, tôi ngồi dựa ra ghế, mắt mờ, những con số bay lượn vào đầu đến choáng váng.

Tắt sản phẩm tính, đồng hồ thời trang điểm mười giờ đồng hồ đêm. Tôi lao ra ngoài công ty, bụng đói đôi mắt hoa, không còn chiếc taxi nào đậu bên vệ mặt đường nữa, tôi chuyển tay rước điện thoại, định điện thoại tư vấn xe đến.

- Chị hai!

- Mây? làm cái gi ở đây? ko về công ty đi! Đi tán tỉnh và hẹn hò phải không? bị tiêu diệt mày, về tao méc mẹ.

- tán tỉnh và hẹn hò cho chị thì có!

- Nói gì nghe lạ vậy?

Mây chuyển tay vẫy, một dáng người bọn ông cao ráo, vạm vỡ đi từ bên đó đường sang, anh ấy chuyển tay xin đường, mẫu vest trên tín đồ ôm gần cạnh tôn dáng vẻ sang trọng, tôi lục kính vào giỏ xách, chết thật, lại để quên trên văn phòng. Con Mây gửi tay bịt mắt tôi lại, tôi cáu:

- có tác dụng trò gì đó, Mây?

- Em tên Mi, cứ Mây Mây hoài.

- Thì ở trong nhà gọi là Mây, chứ đòi hotline là phương diện trời à?

- Chị hai im thin thít xíu đi.

Tôi nghe bé Mây thì thầm:

- cổ áo anh kìa, bẻ lại đi.

- người yêu mày hả, Mây? giới thiệu chị mi thì dẫn đi nên ăn những gì còn được, chứ bịt đôi mắt lại làm gì?

Bé Mây từ từ mở tay, tôi chớp mắt để quen với ánh đèn chói, người lũ ông ban nãy tươi cười, lún đồng tiền, mũi cao, khuôn mặt này từng chạm chán ở đâu, nhưng chưa bao gồm chắn, trưởng thành và cứng cáp như bây giờ.

- Mai...

Chiếc giỏ xách bên trên tay tôi rơi xuống đất, giọng nói này không lẫn vào đâu được, dòng giọng nói đã có lần pha với giờ đồng hồ gió rít trên cao, cái tiếng nói chiều hôm ấy, ão não, ai oán mà bước vào lòng tôi, cần yếu nào ngừng được.

- Anh Thành đi du học ở quốc tế về, ngày hôm trước em vô tình gặp lại hình ảnh khi về nhà ở cũ. Mà thôi, anh chị nói chuyện đi, em về trước.

- Đi bởi gì về đó Mây?

- taxi chứ gì hai, khảo sát ghê vượt à.

Chúng tôi sánh vai nhau đi bên trên vỉa hè, cả nhì im lặng, lừng khừng nói gì, cảm giác ngại ngùng chưa từng có giữa bọn chúng tôi. Ánh đèn sài thành đã vơi bớt, trời lạnh ngắt về khuya, khi cách qua vun kẻ đường, tôi đi hơi đủng đỉnh lại, ái xấu hổ mở lời, bởi biết cậu ấy trước đó rất nhát nói chuyện:

- Thành học tập gì bên Mỹ? Đi Mỹ hồi nào?

- Học trang bị tính. Đi hồi mười chín. Đi được sáu năm rồi.

- Về Việt Nam luôn hay là về chơi rồi đi?

- Em còn thích hợp tôi chứ?

Tôi dừng bước, tám năm qua, tám năm dài đằng đẵng của thời thanh xuân tươi vui nhất, tôi dành để chờ thắc mắc này. Tôi từng từ vấn bạn dạng thân, tôi bao gồm thích Thành không? Tôi bao gồm đang mong chờ Thành, chờ đợi một người trong khi có thể quên bẵng mình trong cuộc đời họ, rồi tôi tự trả lời mình, tôi không ham mê cậu ấy, cũng không hề mong chờ cậu ấy, nhưng phiên bản thân không thể đồng ý một quan hệ tình cảm làm sao khác. Các đêm cô đơn liêu xiêu đi trên tuyến đường Sài Gòn, qua rất nhiều quán quen, những tuyến đường từng đi, có hôm ngồi dưới quán cà phê cóc ở căn hộ chung cư cao cấp cũ, cứ mong chờ điều gì, mà bản thân cũng ko rõ, chỉ biết ngồi đó, lắng nghe từng bước đi xuống cầu thang, nhắm mắt, mường tượng số đông tháng rất lâu rồi cũ, gần như tháng ngày đang qua luôn ghi lại trong đầu, dù là sống cuộc sống đời thường tốt hơn, vừa đủ hơn, nhưng trong thời hạn tháng đó, là hạnh phúc, là giây phút trọn vẹn độc nhất của tôi.

- Mai...

- Tám năm qua, em còn nhớ, tôi nói ưa thích em chứ? Em còn mê say tôi không?

- ...

- Tôi đã nỗ lực để biến hóa một con bạn khác với quá khứ. Tôi luôn luôn nhớ em, hồi đó, cằn nhằn mặt tai, " học tập đi, sao lười thừa vậy, chỉ ăn rồi phá là xuất sắc thôi."

- Thành còn nhớ đã nói đam mê Mai sao?

- Đồ ngốc. Tôi không phải người tùy tiện thể nói gì thì nói. Tôi nói điều gì, luôn luôn là điều đúng chuẩn nhất, nhưng mà điều đúng đắn, thì rất khó có thể đổi khác lắm.

- Là sao?

- vẫn tiếp tục thích em.

Chúng tôi bước qua hết những vạch trắng kẻ đường, ở đâu đó thoảng trong gió, mùi hương hoa ngọc lan phảng phất, nồng nàn, trong tim tôi cực kì dễ chịu, tám năm thanh xuân đã qua không thể uổng phí, vì hôm nay, tôi hiểu rằng ra, tôi thích cậu ấy, hết sức thích cậu ấy.

Thật ra, thanh xuân có sáng chóe đến nỗ lực nào, mà không có một tín đồ để sẻ chia, cùng nhau đi qua thăng trầm của tuổi trẻ, thì có đẹp giải pháp mấy, cũng có nghĩa lý gì?

Chúng ta dành riêng thời thanh xuân của mình cho một bạn thật sự bao gồm ý nghĩa, thì cho dù sau này, đi hết quãng thời gian tươi đẹp, cũng không tồn tại gì phải ăn năn tiếc. Trái đất này rộng lớn vô cùng, chạm chán nhiều người, đến nhiều nơi, nhưng vậy nào đi nữa, chỉ tất cả một người, chỉ bao gồm một điểm đến- là cậu ấy, duy nhất là cậu ấy.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *